Edit + Beta: Vịt
Dư Bảo Nguyên và Cố Phong chính thức ký hợp đồng ở thuê.
Ký hợp đồng xong, Dư Bảo Nguyên trực tiếp từ tài khoản của mình trả tiền thuê và phí tài sản hai tháng cho Cố Phong. Cố Phong nhìn ghi chép chuyển khoản, trong lòng không có tư vị lắm.
Nhưng vô luận thế nào, khuyên người quay về ở, coi như là một bước tiến đi, trong lòng Cố Phong thở dài nói.
Ngày đầu tiên quay về Cố trạch, Cố Phong bận trước bận sau, đón Tết giống như ở trong biệt thự khuân đồ giúp Dư Bảo Nguyên hiện tại cần dưỡng chân, làm một ngày, coi như dọn gần hết đồ.
Bản thân Dư Bảo Nguyên cũng mệt ngất ngư, đêm khuya mệt mỏi ngồi liệt trên giường, nhắm mắt lại lâm vào giấc ngủ nặng nề.
Đánh thức cậu, là tiếng khóc của Cố Gia Duệ.
Cậu vất vả mở mắt, đầu óc vẫn mơ mơ màng màng, nhưng thân thể đã run lên theo bản năng. Cậu vén chăn, muốn xuống giường ôm Cố Gia Duệ, dỗ nhóc ngừng khóc.
Nhưng chân vừa rơi xuống đất, một cỗ đau bứt rứt đã xông thẳng tới, đau đến mức cậu giật mình, không nhịn được kêu lên một tiếng.
Mẹ nó, quên mất mình bây giờ vẫn là một tên què chưa hồi phục.
Dư Bảo Nguyên một chân nhảy tới trước giường sơ sinh của Cố Gia Duệ, nhìn nhóc thối không nghe lời này, hận không thể đánh mông nhỏ của nhóc.
Cậu vừa ôm lấy Cố Gia Duệ, cửa đã bị gõ 2 tiếng, bên ngoài vang lên tiếng Cố Phong: "Bảo Nguyên, em sao thế?"
Dư Bảo Nguyên nghĩ là lúc nãy tiếng khóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-sinh-con-cho-tong-tai/1496358/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.