“Ngay từ đầu bà không nên quản chuyện này. Con trai bà là người thế nào chứ, bà còn không hiểu sao, lo lắng vớ vẩn.” Ba Chu nhìn chiếc xe đang phóng điên cuồng phía trước, trách mẹ Chu: “Hại tôi còn tưởng mình bị bệnh kín.” Chu Sâm kéo Hạ Thì lên xe, để bọn họ lại, còn phải gọi taxi. Mẹ Chu: “Vậy ông cho là thế nào, bản thân còn chột dạ cơ à. Tôi biết rõ con trai là người thế nào mới quản, nhìn đi, ai biết bây giờ có phải nó đang mạnh miệng hay không.” Bố Chu cạn lời: “Tôi thấy bà cũng đang mạnh miệng không kém gì đâu.” Ông vỗ lưng ghế, nói với tài xế: “Đổi đường khác, chúng tôi muốn tản bộ quanh hồ ở công viên, tạm thời không về nữa.” … Hạ Thì vô cùng vô tội, hai tay đặt trên đầu gối, trên xe im lặng rất lâu, cô mới dám mở miệng đánh tan sự yên tĩnh: “Vừa rồi anh có nhìn thấy bạn trai của Tôn tiểu thư không?” Chu Sâm lại lạnh mặt không nói gì, đây là lần đầu tiên hai người họ như vậy. Nhớ lại trước kia Hạ Thì luôn “yếu đuối”, sau này tình cảnh thay đổi, cho dù Chu Sâm nổi giận thế nào, vẫn luôn phải cẩn thận. Nhưng lần này như cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà, cuối cùng tinh thần của Chu Sâm cũng… vỡ nát rồi. Chu Sâm trực tiếp lái xe đưa Hạ Thì về chung cư của mình. Hạ Thì chưa bao giờ thấy Chu Sâm trong trạng thái này, tất nhiên cô không sợ áp suất thấp mà Chu Sâm tỏa ra, chỉ là cực kỳ cảm thấy hứng thú nhìn Chu Sâm, cảm thấy dáng vẻ khi anh bỗng không sợ mình rất thú vị. Hoặc là nói, bị đe dọa lâu rồi, cuối cùng cũng bạo phát sao? Ở bên ngoài còn chưa nói gì, vừa vào cửa, Hạ Thì hơi thô bạo rướn lên phía trước, cười hì hì nói: “A Sâm, hung dữ quá em sẽ ăn luôn anh đó.” Hạ Thì vừa dứt lời, Chu Sâm đang đóng cửa đột nhiên quay người lại, ấn cô xuống lưng ghế sô pha, cúi đầu hung dữ hôn ngấu nghiến. Miệng Hạ Thì bị lấp kín, hai mắt trừng lớn, có vẻ kinh ngạc: “Ừm?” Hạ Thì quá dẻo dai, sau đó gần như hạ eo, ngửa cần cổ thon dài lên, môi khẽ hé tự nhiên đón nhận nụ hôn của Chu Sâm. Hôn xong, đôi mắt Hạ Thì ươn ướt, lại toát ra vẻ thèm ăn, liếm liếm môi dưới, nhìn Chu Sâm nói: “… Cũng được.” Chỉ cũng được? Chu Sâm trực tiếp lật Hạ Thì ngã vào sô pha to rộng, đè trên người lên, tự loại bỏ lời đồn - tuy lời đồn này cũng do chính anh không cẩn thận gây ra. … Qua một lúc lâu.
Trong phòng ngủ ở chung cư của Chu Sâm. Chu Sâm vùi đầu vào gối, ngủ rồi. Thần thái Hạ Thì sáng láng, khoanh chân ngồi trên giường đọc hoàng văn: “Ừ ừ… Đoạn này đúng, đoạn này không khoa học lắm… Ừ ừ, trăm sông đổ về một biển… Ái chà, A Sâm ngủ rồi, mình còn thức, cho nên mình là ‘công’?” Hôm nay tâm trạng Chu Sâm bùng nổ trái lại khiến Hạ Thì cảm thấy anh khác hẳn, đặc biệt là sau khi lăn giường với Chu Sâm xong, biểu hiện của Chu Sâm cũng không tệ lắm, Hạ Thì cảm thấy có thể nâng cao đãi ngộ của Chu Sâm lên một chút. Lúc trước cô đã quá doạ nạt Chu Sâm rồi. Nâng cao thế nào đây? Sau nhiều ngày nghiên cứu, Hạ Thì đã tổng kết ra quy luật, thật ra không liên quan gì đến chuyện doạ nạt, thậm chí rất nhiều công vẫn doạ nạt thụ. Nhưng, doạ nạt xong cũng phải cưng chiều một chút, co giãn vừa phải. Không chỉ săn sóc với bạn trai mà còn thể hiện được phong độ của mình. Hạ Thì buông di động, bò xuống giường, nằm rạp xuống biến về nguyên hình. Nguyên hình của cô so với đám dị thú thì chắc chắn là nhỏ, nhưng điểm này không có nghĩa gì cả, không phải cứ hình thể to lớn là lợi hại, nhỏ con khá linh hoạt, ít nhất bây giờ Hạ Thì ghé vào mép giường nhưng không đè lên bất cứ thứ gì trong nhà. Đầu Hạ Thì có thể gác lên mép giường, trừng to đôi mắt màu vàng nhìn chằm chằm Chu Sâm, nhu tình như nước. … Chu Sâm vừa mơ mơ màng màng tỉnh lại, thấy cặp mắt thú âm u thèm ăn đang nhìn mình chằm chằm, ánh mắt tỏa ra vẻ hứng thú… Chu Sâm giật mình, ngồi dậy, trong lòng mờ mịt. Anh cảm thấy mình sắp gục ngã rồi, đẩy ngã Hạ Thì, không phải sự cố bất ngờ, mà là nỗi sợ hãi tích tụ nên bùng nổ, trong nháy mắt đó, anh đã bỏ qua sự cân nhắc sống chết. Khi đó Hạ Thì không phản kháng, nhưng bây giờ lại biến về nguyên hình, con dị thú quỷ quyệt hay thay đổi này khiến anh suy sụp xong rồi, có lẽ đã chơi chán rồi, đây là kết cục của anh… Chu Sâm: “Nể mặt mẹ tôi đối xử với cô rất tốt…” Hạ Thì cằm gác trên giường, ồm ồm nói: “Anh tỉnh rồi.” Chu Sâm sửng sốt một chút, thấy Hạ Thì hé miệng, lộ ra hàm răng sắc nhọn, anh quay đầu sang chỗ khác, nhắm mắt lại, thản nhiên đối mặt với cái chết. Hạ Thì tới gần Chu Sâm, nghiêng đầu, ngậm cổ áo Chu Sâm, quăng anh lên lưng, sau đó nhẹ nhàng bay lên từ trên giường, không hề tốn sức đi vào phòng tắm: “Em cõng anh đi tắm nhé.” Chu Sâm: “…” Hạ Thì ngậm vào bồn tắm Chu Sâm, dùng đầu mở vòi hoa sen, nước ấm chảy ra, Chu Sâm lập tức cảm thấy ấm áp. Chu Sâm cứng đờ nhìn Hạ Thì trong hình dạng thú.
Anh lớn lên với thân phận con người nên không hiểu được biểu cảm của dị thú, nhưng dựa vào giọng điệu của Hạ Thì mà nói, hình như cô không có ý định ăn thịt người? Hạ Thì cũng không định biến lại hình người mà đi đến gần bồn tắm, đặt hai chân trước lên thành bồn, điệu bộ như phải nhìn Chu Sâm tắm rửa. Chu Sâm nghi ngờ, cầm vòi hoa sen tắm rửa. Rốt cuộc có ý gì? Với trình độ ác liệt của Hạ Thì, chẳng lẽ đây là thú vui mới của cô, muốn nguyên liệu nấu ăn tự tắm rửa sạch sẽ rồi mới ăn? Chu Sâm đang tắm, Hạ Thì đứng lên, anh lập tức dừng lại. Nhưng Hạ Thì lại chỉ thò lại gần, liếm liếm eo Chu Sâm mà thôi. Đầu lưỡi thô ráp cọ vào làn da gây ra cảm giác khó có thể miêu tả, Chu Sâm nổi da gà, nói thật, hơi kích thích cũng hơi thoải mái. Nhưng khi anh nhận ra Hạ Thì có xu thế cúi xuống thì nổi da gà: “…” Hạ Thì cười hì hì nói: “Cùng tắm đi.” Chu Sâm: “…” Hạ Thì yêu cầu tắm uyên ương, Chu Sâm còn có thể làm gì được? Anh đành phảingồi trong bồn tắm, chĩa vòi hoa sen cho Hạ Thì, bụng đầy tâm sự kì lưng cho cô. Ngày nào Hạ Thì cũng tắm, dù sao dị thú này cũng không giống với những thú dữ cả người đầy mùi máu tươi, mà cần phải dựa vào vẻ ngoài để mê hoặc người. Cho nên người cô không dơ, nổi rất nhiều bọt. Hạ Thì rất hứng thú mà chơi bong bóng: “Thú vị quá, chưa tắm với anh bao giờ.” Thợ săn hàng đầu luôn cô đơn, chỗ cao không tránh được gió, Hạ Thì lại quá giỏi nên không có tiểu dị thú nào dám vuốt mông ngựa, tất nhiên cũng không có ai giúp cô tắm. Chu Sâm cứ cảm thấy thái độ của Hạ Thì hình như hơi thay đổi, nhưng lại không nghĩ ra được vì sao, không nên như vậy, dù là biểu hiện trước khi hay sau khi mất trí nhớ của Hạ Thì cô không phải là loại dị thú chỉ ngủ một giấc dậy đã biến hình. Hơn nữa chút thay đổi này hơi… quái quái chỗ nào… Trí tuệ của dị thú không thua loài người, Chu Sâm càng không thể đoán được tư duy phức tạp của Hạ Thì nên chỉ có thể nhịn xuống sự không thích hợp này. … Hạ Thì càng không quan tâm đến suy nghĩ của Chu Sâm, đối với cô, anh nghĩ gì không quan trọng. Hạ Thì nghiêng người, nằm xuống, phơi cái bụng trắm mềm, ngẩng đầu lên chỉ huy nói: “Gãi cằm đi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]