Diệp Mai Hoa đột nhiên xấu hổ, lúng túng thu hồi tâm mắt lại.
“Mãn Tiên, làm sao cô biết?”
“Chậc, ngày nào ban biên tập cũng rất bận rộn. Bình thường khi rảnh rỗi, chỉ cần trò chuyện phiếm một chút sẽ biết hết mọi chuyện. Trên đời này không có ngọn gió nào vượt qua bức tường được.”
Lúc này người phục vụ dọn bữa trưa lên bàn, hai người cũng không nói nhiều mà bắt đầu dùng bữa, nhưng tiếng cười nói hết lần này đến lần khác ở bên kia vẫn thu hút vô số ánh mắt ghen tị.
Trịnh Mẫn Tiên cũng ghen tị, nhưng lại ủ rũ nói: “Gia đình Lưu Tử Đào rất có tiếng tăm, quản lý lại là chú của cô ta, đến cả Trương Trí cũng phải nể mặt cô ta. Cô xem cô ta trò chuyện vui vẻ thế nào, nhìn rất chướng mắt, chúng ta mau chóng ăn xong rồi về thôi. Buổi chiều còn có một cuộc phỏng vấn khác”
Hai người nhanh chóng giải quyết bữa trưa, khi chuẩn bị đứng dậy rời đi, vừa vặn Trương Trí cũng đứng dậy, nên bọn họ chạm mặt nhau ở cửa.
Trịnh Mẫn Tiên cố ý kéo Diệp Mai Hoa lùi lại phía s¿ chút, nhưng Trương Trí lại ngạc nhiên liếc nhìn cô hỏi người mới đến sao?”
Trịnh Mẫn Tiên có hơi nịnh nọt nói: “Đúng vậy, tiền bối, cô ấy tên là Diệp Mai Hoa. Cô ấy là thành viên mới của ban biên tập chúng tôi, hôm nay cô ấy mới đến”
Trương Trí cảm thấy cái tên này có chút quen thuộc, nhưng nhất thời lại không nhớ ra.
Lưu Tử Đào, người đang đi theo phía sau, liếc mắt cảnh giác nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-phu-nhan-em-tron-khong-thoat-khoi-anh-dau/1130812/chuong-223.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.