Bách An và Trúc Nhã nằm nép vào bên cạnh Diệp Mai Hoa, Trúc Nhã nằm cuộn tròn như một con thú nhỏ đầy sự bất an, tư thế ngủ của Bách An bên cạnh rất bình thường nhưng bên khóe miệng còn rỉ ra một sợi chỉ nhỏ.
Tạ Minh Thành ngẩn ra trước dáng vẻ đáng yêu của hai đứa nhỏ, cười cười nhẹ nhàng bước lại gần.
Dưới ánh đèn mờ ảo, khuôn mặt say ngủ yên tĩnh và ngọt ngào của Diệp Mai Hoa khiến người nào nhìn thấy cũng phải thất hồn lạc phách.
Tạ Minh Thành đứng lặng yên quan sát một hồi lâu, trong đầu bất chợt hiện ra những lời Cố Mộc Cường đã hỏi anh ta lúc trước.
“Anh định sắp xếp cho cô ấy như thế nào? Để cho cô ấy lấy thân phận gì ở lại? Định giữ cô ấy lại bao lâu?”
Tạ Minh Thành lúc đó vẫn chưa có trả lời bởi vì anh ta cũng không biết giải quyết thế nào mới tốt.
Nhưng bây giờ, anh ta đã biết câu trả lời.
Anh nhất định sẽ không để cô ấy rời đi.
Về lý, cô ấy là mẹ của bọn trẻ, Bách An và Trúc Nhã lúc nào cũng cần cô ấy.
Về tình, cảm giác của anh đối với cô không tệ, nên cũng có chút không nỡ buông tay.
Cho nên cho dù Diệp Mai Hoa vẫn kiên quyết muốn rời đi, anh cũng nhất quyết không để cô đạt được như ý nguyện.
Nhưng mà về vấn đề thân phận của Diệp Mai Hoa khiến anh có chút đau đầu.
Chẳng lẽ lại cấp cho cô ấy thân phận bà chủ trang viên nhà họ Tạ?
Tạ Minh Thành không dám chắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-phu-nhan-em-tron-khong-thoat-khoi-anh-dau/1130805/chuong-216.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.