Diệp Mai Hoa dừng bước, thấp giọng nói: “Thật xin lỗi, vừa rồi tôi không chú ý”
Cái cớ vụng về như vậy Tạ Minh Thành sao có thể nghe không ra?
Chỉ là hình như anh có chút mệt mỏi day day huyệt thái dương, không so đo, nói: “Trúc Nhã đâu?”
“Vẫn còn trong lớp học”
“Hôm qua, có chuyện gì vậy?”
Thấy anh còn có lá gan hỏi chuyện ngày hôm qua, Diệp Mai Hoa có chút tức giận ngẩng đầu lên, nhưng khi lời nói dâng đến bên miệng lại nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của anh dừng lại.
“Có chuyện gì với cô vậy?”
Tạ Minh Thành tựa lưng vào tường, nửa dựa vào nói: “Không sao, Trúc Nhã hôm qua không vui sao?”
“Con bé rất muốn anh tham gia”
Đôi mắt Tạ Minh Thành hiện lên một tia tiếc nuối.
“Ừm, tôi đã chuẩn bị cho con bé một món quà, cô có nghĩ rằng Trúc Nhã sẽ tha thứ cho tôi không?”
Giọng điệu anh ôn hòa như vậy ho dù Diệp Mai Hoa có tức giận lớn hơn nữa cũng không còn cách nào khác.
“Có lẽ là được, anh có thể thử một chút, Trúc Nhã rất dễ dỗ”
“Được”
Tạ Minh Thành lộ ra nụ cười vui vẻ, muốn đứng thẳng thân thể nhưng bước chân không vững, Diệp Mai Hoa theo bản năng muốn đỡ nhưng vươn bàn tay cứng ngắc một chút lại thu hồi, nhìn anh dùng cánh tay chống lên tường mới đứng vững.
“Có chuyện gì với anh vậy? Sắc mặt không tốt lắm”
“Không sao đâu, mang một ly nước lại đây”
Nói xong Tạ Minh Thành đi về phòng.
Diệp Mai Hoa vội vàng rót cốc nước ấm bưng qua, cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-phu-nhan-em-tron-khong-thoat-khoi-anh-dau/1130789/chuong-200.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.