Nếu bị hai đứa nhỏ đồng thời xông tới như thế, cơ thể của cô chắc chắn là không thể chống đỡ nỗi, sẽ ngã nhào xuống đất!
Vào thời khắc mấu chốt, chú Chung chẳng biết từ đâu xuất hiện lập tức dùng tốc độ kinh người phóng tới kéo bọn nhỏ tách ra hai bên.
Mặt Bách An mếu máo, không vui hỏi lại chú ấy.
“Ông Chung, tại sao ông lại ngăn cản cháu?”
Chú Chung đầy ôn nhu lên tiếng.
“Thân thể cô Diệp không được khỏe, cậu chủ nhỏ, cô chủ nhỏ không nên vội vàng chạy tới như vậy, hơn nữa, giáo viên dạy lễ nghỉ nhìn thấy hành động này của hai người ắt sẽ buồn lắm!”
Ngay khi chú Chung vừa nhắc đến vị giáo viên dạy lễ nghỉ kia, hai đứa nhỏ lập tức đứng thẳng người đi vào khuôn phép.
Diệp Mai Hoa thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng cảm thấy xấu hổ, chắc chú Chung đã tinh ý phát hiện ra tình hình của cô rồi.
Nhưng đồng thời cô cũng sợ, sợ không biết chú ấy lại hiểu lâm mình là loại người có ý đồ.
Trúc Nhã đầy vẻ lo lắng hỏi cô.
“Mẹ! Hôm nay mẹ không khỏe sao? Mẹ có cần kêu bác sĩ đến khám bệnh không?”
Bách An cũng chen vào.
“Mẹ ơi, sắc mặt của mẹ rất tái nhợt, tối qua mẹ ngủ không ngon sao? Hôm nay bố trước khi đi còn dặn dò bọn con không được đi quấy rầy mẹ, mẹ bệnh nặng lắm sao?”
Nhắc đến Tạ Minh Thành, sắc mặt của Diệp Mai Hoa càng xấu hơn, cô cố gắng giả vờ tỏ vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-phu-nhan-em-tron-khong-thoat-khoi-anh-dau/1130748/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.