Mà cô ấy lại thật sự cho rằng Trúc Nhã không thích, giờ khắc này Diệp Mai Hoa cảm thấy người làm mẹ như mình quá thiếu trách nhiệm. Tạ Minh Thành nhìn tâm trạng vui mừng của cô bé trong lòng hơi đau đớn, biết rõ cô bé ngoan ngoãn trước mặt này là con gái của mình nhưng anh ấy lại bởi vì một số nguyên nhân không cách nào khiến cô bé có được những thứ vốn thuộc về cô bé. Tạ Minh Thành đi ra ngoài gọi điện thoại, rất nhanh trở về, mà Trúc Nhã cũng ôm búp bê Barbie không buông tay, cả người thay đổi bệnh trạng trước đó trở nên hoạt bát hơn. Dương Ngọc San nhìn khuôn mặt tươi cười của Trúc Nhã, không tự chủ được nhìn về phía Tạ Minh Thành, ngụ ý sâu xa nói: “Anh Tạ đối với Trúc Nhã thật tốt” Tạ Minh Thành dừng một chút, ngẩng đầu lên đối với ánh mắt tràn ngập thăm dò của Dương Ngọc San, mỉm cười, nói: “Trúc Nhã rất ngoan” Vẻ ngoài và biểu hiện của anh ấy không thể tự nhiên hơn, một chút biến hóa cũng không có. Dương Ngọc San cảm thấy người đàn ông trước mặt giống như một đầm sâu, sâu không lường được, làm cho người ta không nhìn ra chút nào, người đàn ông như vậy không có khả năng làm việc gì mà không có mục đích. Ví dụ như đối với Trúc Nhã tốt như vậy, ví dụ như vài lần xuất hiện bên cạnh Mai Hoa. Dương Ngọc San không khỏi nhìn về phía Diệp Mai Hoa, nhìn bộ dáng cô ấy không phát hiện ra điều gì, trong lòng thở dài một hơi, xem ra phải tìm thời gian thích hợp nhắc nhở cô ấy một chút. Diệp Mai Hoa không biết chị Dương vì cô ấy mà suy nghĩ, cô ấy còn đắm chìm trong tâm trạng phức tạp, đột nhiên bị Tạ Minh Thành gọi một tiếng mới phục hồi tinh thần. “Cô đang làm cái gì vậy?” “Hả” Trúc Nhã cũng nhìn về phía mẹ kêu lên: “Mẹ ơi, mẹ làm sao vậy?” Diệp Mai Hoa ngồi xổm xuống, nói: “Trúc Nhã rất thích món đồ chơi này sao? Sao trước đây con không nói với mẹ?” Trúc Nhã lập tức buông búp bê Barbie xuống, cố gắng thu hồi ánh mắt của mình, nhỏ giọng nói: “Thật ra Trúc Nhã không thích” Diệp Mai Hoa cố ý che mặt, nói: “Trúc Nhã, trẻ con không được nói dối” “Mẹ…” “Nói với mẹ đi.” “Bởi vì Trúc Nhã không muốn mẹ mua. Con sợ mẹ sẽ ghét con nếu con vòi vĩnh” Vừa nói vành mắt của Trúc Nhã vừa đỏ lên, đôi tay nhỏ bé của cô bé nắm chặt, trên mặt hiện lên vẻ lo lắng sợ hãi. Ánh mắt Diệp Mai Hoa có chút chua xót: “Con nói cái gì thế, không phải mẹ không muốn Trúc Nhã” “Mẹ, tiền thuốc Trúc Nhã rất đắt, cho nên Trúc Nhã không cần búp bê Barbie” Diệp Mai Hoa ôm lấy cô bé không nói gì, cô ấy sợ mình vừa mở miệng sẽ nhịn không được phát ra tiếng khóc. Mà Tạ Minh Thành hai tay rũ xuống từng chút từng chút, gân xanh trên mu bàn tay nhảy lên giống như đang kiềm chế cái gì đó. Đúng lúc này, thư ký Tân đột nhiên xuất hiện ở cửa phòng bệnh, giơ tay gõ cửa, cung kính nói: “Ông chủ, đều đã mua xong rồi” Mọi người đều nhìn qua. Thư ký Tân còn cười thân thiện với Diệp Mai Hoa, đây là chuyện anh ta luôn muốn làm sau khi xuất viện, lúc ấy nếu ông chủ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Tân Đức Hải cũng sẽ lấy mạng thế vào, cho nên sau khi xuất viện anh ta vẫn luôn muốn tìm cơ hội biểu đạt lòng cảm ơn của mình một chút. Tạ Minh Thành nhìn qua, ừm một tiếng, lập tức có người từ phía sau thư ký Tân đi vào, trên tay mỗi người đều cầm túi đồ chơi lớn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]