Hơn nữa trên người cô ấy cũng không có gì có thể làm cho người như Tạ Minh Thành lợi dụng được.
“Xin lỗi, tôi không có ý đó” Tạ Minh Thành cười một tiếng, cỏ vẻ như không quan tâm.
Diệp Mai Hoa cười haha một tiếng, đang chuẩn bị nói chuyện thì điện thoại di động của Tạ Minh Thành bỗng nhiên đổ chuông, cô ấy lập tức ngậm miệng lại.
Tạ Minh Thành đeo tai nghe Bluetooth, sắc mặt lạnh lùng không rõ đang nghĩ gì.
“Được, ngày mai gửi cho tôi, đừng để xảy ra bất cứ chuyện ngoài ý gì, ngoài ra tổng hợp danh sách một chút… Hả?” Tạ Minh Thành nhìn thoáng qua Diệp Mai Hoa, căn răng sau chậc chậc một tiếng, nói: “Đừng lo nhiều chuyện như vậy” Sau đó anh lập tức cúp máy.
Diệp Mai Hoa tinh ý phát hiện ánh mắt vừa rồi của Tạ Minh Thành chắc chắn là nhìn cô ấy.
“Nếu anh có việc, vậy tôi có thể tự mình qua chỗ con gái tôi. Không cần làm phiền anh”
“Cô làm phiền tôi không ít hơn một chuyện này đâu!” Cô ấy không thể phủ nhận điều này.
“Đến rồi” Diệp Mai Hoa xuống xe, vội vàng chạy đến phòng bệnh của Trúc Nhã, quay đầu lại phát hiện Tạ Minh Thành không đi theo phía sau, cô ấy cho rằng anh ấy đã đi rồi nên cũng không để ý.
“Mẹ ơi! Hôm nay mẹ đến muộn!” Trúc Nhã vừa vui mừng khi nhìn thấy mẹ, vừa tức giận vì cô ấy đến muộn.
Dương Ngọc San ở một bên gọt táo, cười nói: “Trúc Nhã cả ngày nay nhớ em, nhưng hôm nay em lại tới muộn, đã xảy ra chuyện gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-phu-nhan-em-tron-khong-thoat-khoi-anh-dau/1130703/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.