Khi tan cuộc, Diệp Mai Hoa bị giám đốc ngăn cản lại, còn đưa danh thiếp.
“Cô gái này, tôi là giám đốc ở đây, tiếng đàn vừa rồi của cô hay quá, tôi muốn mời đến đây diễn tấu cho chúng tôi.”
Diệp Mai Hoa lắc đầu nói: “Tôi còn có công việc nữa” Giám đốc thấy cô không có từ chối liền, thái độ càng tốt: “Cũng sẽ không làm lỡ thì giờ của cô, mỗi tuần chỉ cần diễn tấu hai lần là đủ rồi, thời gian cứ do cô sắp xếp, bên trong cánh gà còn có một cây piano nữa, bất cứ lúc nào cô cũng có thể tới đây luyện.” Nghe thấy câu nói cuối cùng nói kia, Diệp Mai Hoa hơi động lòng.
Ngồi tù sáu năm này cô chưa hề chạm vào dương cầm, sau khi ra tù thì bôn ba kiếm tiền, càng không có sức lực để luyện tập, hơn nữa tình huống hiện tại của cô cũng không thể có thú vui sang trọng như vậy.
Vừa mới nãy cô đánh đàn có hơi gượng tay, có vài chỗ trúc trắc, nếu như mẹ cô biết được, nhất định sẽ trách cô không chăm chỉ luyện tập.
“Mặt khác, thù lao của chúng tôi chắc chắn sẽ cao hơn mặt bằng, cô có thể suy xét một chút, hiện tại cũng không cần cho tôi biết đáp án. Nếu cô nghĩ kỹ rồi, liền liên hệ với tôi” Diệp Mai Hoa cầm danh thiếp, nói: “Tôi sẽ suy nghĩ kỹ”
“Cảm ơn cô, đêm nay bàn này của cô đã có người khác trả tồi: Những đồng nghiệp khác hơi kinh ngạc.
“Là ai bao chúng ta vậy?” Bởi vì là ông chủ trả tiền cho nên mỗi người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-phu-nhan-em-tron-khong-thoat-khoi-anh-dau/1130661/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.