Chương 68
Lục Bách Hoa hai mắt sáng lấp lánh, nhịn không được lấy ra di động tìm kiếm, một vừa kiếm vừa làm bộ lơ đãng nói: “Đây là ‘Bản hòa tấu dương cầm thứ ba’ của Rachmaninoff, tác phẩm 30, nốt D thấp, được mệnh danh là vua của những bản hòa tấu dương cầm, là một trong những bản hòa tấu dương cầm khó nhất” Sắc mặt của những người đang ngồi ở dưới vô cùng phức tạp, hai mặt nhìn nhau, sự bài xích lúc đầu đối với cô đã tiêu tán đi rất nhiều.
Một người ưu tú như vậy, không có làm bất kỳ chuyện xấu gì, rất khó để chán ghét.
Bên ngoài bình luận như thế nào Diệp Mai Hoa cũng không biết, cô đắm chìm trong thế giới của chính mình.
‘Vành mắt cô hơi phiếm hồng, nét bi thương chứa chan giữa mày.
Đôi tay cô hơi run rẩy, nhưng khi rơi xuống mỗi một phím đàn đều vô cùng chuẩn xác.
Cô biết đàn dương cầm, là người mẹ trước lúc chết vẫn luôn dạy cô.
Mẹ cô am hiểu dương cầm, khi còn nhỏ ở nông thôn, trong nhà cô luôn văng vắng tiếng đàn, nhưng trong tiếng đàn lại chứa đầy bi thương.
Trong quá khứ Diệp Mai Hoa không biết tại sao mẹ cô luôn có dáng ve không vui.
Mà ở lầu hai lại vừa lúc thấy cô đang rơi nước mắt.
Tôn Quang Hạo vô cùng ngạc nhiên, tâm trạng anh ấy cũng đao lòng anh, anh ấy không tin nhất kiến chung tình, hiện tại thi tin rồi, có chết anh cũng sẽ không thừa nhận là gặp sắc nảy lòng tham.
Ánh mắt Tạ Minh Thành hơi trầm xuống, động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-phu-nhan-em-tron-khong-thoat-khoi-anh-dau/1130660/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.