Diệp Mai Hoa mỉm cười, trong lòng vô cùng cảm động nói: “Chị Dương, em thực sự không sao, người chịu gian khổ ắt được hưởng phúc, sự ra đời của Trúc Nhã chính là niềm an ủi lớn nhất đối với em” Dương Ngọc San kìm nén tức giận và nói: “Chị sẽ che chở cho Trúc Nhã. Cách tốt nhất bây giờ là tìm được cha của Trúc Nhã càng sớm càng tốt. Chị có một người bạn rất lợi hại. Anh ấy sắp mãn hạn tù rồi, chờ anh ấy được trả tự do chị sẽ nhờ anh ấy giúp đỡ”
“Chuyện này… thật sự có thể sao?” Ban đầu, vì bệnh tình của Trúc Nhã cô ấy không phải không có ý định tìm kiếm cha con bé. Nhưng biển người mù mịt, cô ấy cũng chỉ là một người bình thường nên không cách nào tìm ra.
“Quyết định vậy nhé. Chị sẽ liên lạc với anh ấy. Hãy kể cho chị tất cả những manh mối mà em nhớ được” Diệp Mai Hoa cũng hạ quyết tâm: “Được.” Chỉ cần có thể cứu Trúc Nhã, muốn cô ấy làm gì cũng được.
“Ở công ty chị cũng đã tìm được một nhóm người đáng tin cậy, không nhiều, chỉ có năm người thôi nhưng đều là người đáng tin nhất. Mai Hoa, chị sẽ thu xếp thời gian để em gặp họ” Diệp Mai Hoa gật đầu đồng ý, cô ấy tin Dương Ngọc San nhưng cô ấy cần phải kiểm tra trước khi đặt lòng tin vào người khác.
Để ăn mừng việc chuyển đến nhà mới, tối đó Diệp Mai Hoacũng đã chuẩn bị một bữa ăn thịnh soạn. Mắt Dương Ngọc San sáng lên sau khi nếm thử tay nghề nấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-phu-nhan-em-tron-khong-thoat-khoi-anh-dau/1130641/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.