"Vậy thôi tôi không hỏi nữa, cậu đã không muốn nói thì ai cũng không cậy miệng cậu được." Liêu Khoa dừng câu chuyện, anh lấy ra một cuộn băng, "Xử lý vết thương thì chắc được phải không?"
"Được chứ, tất nhiên là được rồi!" Nghịch Thần lại tủm tỉm nói giỡn, "Liêu ca đã nguyện ý chăm sóc thì đó là vinh hạnh của tôi."
"Bớt nói nhảm, xoay người c0i quần áo ra đi." Liêu Khoa nói.
Nghịch Thần cười khổ c0i quần áo để lộ nửa người tr3n tr4n trụi cường tráng, từ vai đến nguc chằng chịt vết roi đan xen vào nhau, miệng vết thương lở loét vẫn còn đang rỉ máu.
"Tôi thấy thần kinh cảm giác đau của cậu với Hắc Đào đều có chút khác thường thì phải." Liêu Khoa hiếm thấy thở dài, "Hai người bị thương nặng như vậy mà tr3n mặt tỉnh bơ như không."
Liêu Khoa quấn từng lớp băng tr3n lưng Nghịch Thần, cuối cùng quấn gần như toàn bộ lưng.
Hắc Đào chẳng tốt hơn Nghịch Thần là bao, gần như bị bọc thành xác ướp.
Sau khi làm xong xuôi, Liêu Khoa chuẩn bị xách hộp thuốc rời đi, vừa định đẩy cửa thì anh dừng lại, quay đầu nhìn Nghịch Thần đang ngồi tr3n mặt đất canh giữ Hắc Đào vẫn chưa tỉnh dậy, anh thở dài một tiếng, cất tiếng gọi.
"Nghịch Thần."
Nghịch Thần cười quay đầu lại: "Sao vậy?"
Liêu Khoa nhìn anh ta: "Nếu cậu chết thì em dâu nhất định sẽ tái giá."
"Này!!" Nghịch Thần sắc mặt nứt ra, nhìn Liêu Khoa đẩy cửa rời đi, "Khó lắm tôi mới lấy được vợ, anh đừng đùa giỡn như vậy chứ!"
Liêu Khoa xua tay đóng cửa lại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-phong-than-trong-tro-choi-kinh-di-vo-han/4158396/chuong-317.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.