Liêu Khoa hỏi: "Cậu buồn vì Bạch Liễu buồn, chứ thật sự cậu không buồn, đúng không?"
Ống nghe ừ một tiếng.
Liêu Khoa cúi đầu viết: "Cậu và Bạch Liễu cộng tình."
Ống nghe hỏi: "Cộng tình là gì?"
"Cộng tình là vì hai người có những trải nghiệm giống nhau, hoặc người kia có những ý nghĩa đặc biệt rất khác đối với cậu, dẫn tới cậu có thể đồng cảm với cảm xúc mà đối phương đã trải nghiệm như thể chính bản thân cậu cũng trải nghiệm." Liêu Khoa viết trong sổ tay, "Hắc Đào, cậu biết tại sao mình lại buồn vì Bạch Liễu buồn không?"
Ống nghe thành thật trả lời: "Tôi không biết."
"Thật ra cậu thiếu khuyết nền tảng của sự đồng cảm, kinh nghiệm của cậu hoàn toàn là một tờ giấy trắng, vì vậy cậu không thể hình dung cảm xúc của người khác bằng trải nghiệm của chính mình."
Liêu Khoa giải thích: "Hầu hết sự đồng cảm dựa tr3n sự hiểu biết lẫn nhau, cậu và Bạch Liễu lại không phải, cậu cũng không hiểu biết về Bạch Liễu, nói chính xác là cậu không hiểu biết bất kỳ ai, thậm chí cậu còn không biết cơ chế cảm xúc của con người."
"Cho nên nếu cậu cộng tình với Bạch Liễu thì thật sự rất kỳ lạ." Liêu Khoa ngước mắt lên, "Theo như những gì tôi biết về cậu, tôi nghĩ lời giải thích duy nhất chính là ——"
"Cậu dựa vào bản năng cảm nhận được cảm xúc của Bạch Liễu."
"Nhưng tương ứng là, tuy rằng cậu cảm nhận được nhưng lại không thể xử lý những cảm giác phức tạp như vậy." Liêu Khoa mỉm cười, "Nói theo kiểu khác, nếu cảm xúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-phong-than-trong-tro-choi-kinh-di-vo-han/4158395/chuong-316.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.