Tên nhóc tóc vàng nghiến răng nghiến lợi nói: " Daddy, cầu xin người tha thứ cho ta. "
Phù Khanh lạnh nhạt bước ngang qua hắn, lấy từ trong túi ra tờ giấy, cẩn thận lau sạch từng ngón tay của mình: " Cảm ơn, nhưng dù cậu có kêu thêm mười tiếng daddy nữa cũng không có bao lì xì đâu. "
Hắn bị chọc cho tức đến xù lông, nhảy dựng lên:
" Chết tiệt... "
Phù Khanh vốn đã đi xa bỗng xoay người lại, ngón tay chỉ vào hắn, ngữ khí trầm xuống:
" Hửm? Cậu chửi tục? "
".... "
Ngữ khí nghiêm khắc này lập tức khiến hắn nhớ về khuôn mặt đáng sợ của cha mình lúc nãy, thanh niên tóc vàng nghẹn đến đỏ bừng mặt, vội vàng nói:
" Cỏ...cỏ ngoài kia thật xanh, ta...ta đi ngắm cỏ... "
" Không tồi. "
Gương mặt Phù Khanh hòa hoãn lại, lộ ra nụ cười hài lòng, ánh mắt hạnh phúc:
" Thật là một đứa trẻ ngoan. "
"....."
Mãi đến tận khi Phù Khanh đã đi khuất, thanh niên tóc vàng vẫn ngồi yên không dám động đậy. Câu nói cùng ngữ điệu kỳ lạ kia - " bé ngoan " - vẫn còn quanh quẩn bên tai hắn, tựa hồ như muốn đem linh hồn hắn kéo đi.
Hắn lo lắng vò đầu, giọng nói khiếp sợ: " Y rốt cuộc là ai... "
- -
Phù Khanh thong thả bước tới bãi đỗ xe, giọng điệu nhẹ nhàng nói với nhóm người đối diện đang đứng đợi y:
" Xin lỗi, chỉ là chút tranh luận nhỏ giữa những người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-o-tuong-lai-mo-benh-vien-tam-than/3331822/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.