Tên nhóc tóc vàng nghiến răng nghiến lợi nói: " Daddy, cầu xin người tha thứ cho ta. "
Phù Khanh lạnh nhạt bước ngang qua hắn, lấy từ trong túi ra tờ giấy, cẩn thận lau sạch từng ngón tay của mình: " Cảm ơn, nhưng dù cậu có kêu thêm mười tiếng daddy nữa cũng không có bao lì xì đâu. "
Hắn bị chọc cho tức đến xù lông, nhảy dựng lên:
" Chết tiệt... "
Phù Khanh vốn đã đi xa bỗng xoay người lại, ngón tay chỉ vào hắn, ngữ khí trầm xuống:
" Hửm? Cậu chửi tục? "
".... "
Ngữ khí nghiêm khắc này lập tức khiến hắn nhớ về khuôn mặt đáng sợ của cha mình lúc nãy, thanh niên tóc vàng nghẹn đến đỏ bừng mặt, vội vàng nói:
" Cỏ...cỏ ngoài kia thật xanh, ta...ta đi ngắm cỏ... "
" Không tồi. "
Gương mặt Phù Khanh hòa hoãn lại, lộ ra nụ cười hài lòng, ánh mắt hạnh phúc:
" Thật là một đứa trẻ ngoan. "
"....."
Mãi đến tận khi Phù Khanh đã đi khuất, thanh niên tóc vàng vẫn ngồi yên không dám động đậy. Câu nói cùng ngữ điệu kỳ lạ kia - " bé ngoan " - vẫn còn quanh quẩn bên tai hắn, tựa hồ như muốn đem linh hồn hắn kéo đi.
Hắn lo lắng vò đầu, giọng nói khiếp sợ: " Y rốt cuộc là ai... "
- -
Phù Khanh thong thả bước tới bãi đỗ xe, giọng điệu nhẹ nhàng nói với nhóm người đối diện đang đứng đợi y:
" Xin lỗi, chỉ là chút tranh luận nhỏ giữa những người trẻ tuổi với nhau thôi. "
Người bên cạnh cũng hòa hoãn không khí: "Đúng vậy, người trẻ tuổi ấy mà, đánh một chút nháo một chút mà thôi. Bất quá Phù tiên sinh thật tuấn tú lịch sự, tuy thiếu gia cùng thế hệ với ngài nhưng lại làm chúng tôi cùng đội trưởng lo lắng không thôi."
Tất cả mọi người đều đồng loạt im lặng. Nơi này đều là những người đã 50 60 tuổi, chỉ có mỗi Phù Khanh là người trẻ tuổi duy nhất ở nơi này, mà cố tình y lại đang bị những người xung quanh vây ở giữa.
Phù Khanh cười nhạt không nói lời nào.
Tuy y còn trẻ, nhưng bị tên nhóc kia kêu bằng cha thì tính theo vai vế cũng vẫn ngang bằng những người này nha.
Dọc theo đường đi, mọi người đối với y đều rất tôn kính. Thậm chí đến cả đoàn trưởng cũng tự mình xuống xe mở cửa cho y. Rất nhanh đã đến nơi, đoàn trưởng rốt cuộc nhịn không được lo lắng, đành mở miệng nói một câu:
"Đại sư, nhiệm vụ này đối với chúng tôi rất quan trọng, làm phiền ngài chú ý một chút."
Phù Khanh tất nhiên hiểu rõ, đoàn trưởng đối với y tôn kính đều là do y có thể thuần phục Ác Chủng.
Y đã tính toán rất kỹ. Nhiệm vụ cấp A đương nhiên cấp bậc của Ác Chủng sẽ không thấp, chỉ sợ sẽ xảy ra một trận ác chiến.
Thế nhưng khi tới nơi, y mới phát hiện Ác Chủng bị giam cầm ở đây đều là một đám tiểu Ác Chủng.
Y nhẹ nhàng thở ra. Đoàn trưởng lại rất khẩn trương: "Giam cầm Ác Chủng so với đánh bại chúng càng khó hơn, chúng tôi đã cố gắng hết sức cũng chỉ có thể giữ lại chừng này Ác Chủng. Bởi vậy ngoại trừ mấy con cấp E thì chỉ còn hai con cấp D, đại sư ngài xem...."
Phù Khanh nhẹ nhàng nói: "Giao chúng cho tôi."
Giá trị trật tự của y cũng chưa hồi quá 50, vì vậy sử dụng dị năng cũng coi như là thuận buồm xuôi gió. Toàn bộ quá trình huấn luyện chỉ mất có nửa giờ.
Đám Ác Chủng kia nguyên bản đều nhe răng trợn mắt, lát sau cả đám đã cúi người xuống, dán mặt xuống mặt đất, ánh mắt mong chờ Phù Khanh tới sờ đầu bọn chúng.
Lúc chúng nó biết được Phù Khanh sắp rời đi, muốn đem bọn chúng để lại cho người khác thì kích động không thôi, lại không dám làm trái mệnh lệnh của Phù Khanh, chỉ có thể ở đó nức nở, hệt như một đám thú bông đáng thương.
Đoàn trưởng cùng đám người đứng một bên, tất cả đều chết lặng. Bọn họ mất hai ngày không ngủ không nghỉ, thế nào so ra lại thua Phù Khanh chỉ sờ đầu chúng nó có hai lần...
Có người không nhịn được nói: "Đại sư, ngài xử lý Ác Chủng cấp D đều thành thạo như vậy sao?"
Phù Khanh kỳ quái hỏi: "Chỉ là Ác Chủng cấp D mà thôi. Mọi người thấp nhất cũng là cường giả cấp C, vì sao lại khẩn trương như vậy?"
Mọi người chỉ biết nhìn nhau. Đoàn trưởng cười khổ:
"Đối với Phù tiên sinh mà nói tất nhiên sẽ không khẩn trương. Chỉ là thuần phục Ác Chủng đối với đại đa số người lại là điều đến mơ cũng không dám."
Khương Kỳ vẫn luôn đi theo bên cạnh, ánh mắt khẽ động, quay sang giải thích với Phù Khanh: "Bình thường Ác Chủng sẽ thà chết chứ không cúi đầu. Trước đây từng có người ngẫu nhiên thuần phục thành công một con Ác Chủng cấp E, lập tức được bộ nghiên cứu Trung Ương chiêu mộ."
Những người xung quanh vừa nghe nhắc đến "Bộ nghiên cứu Trung Ương" thì lộ ra biểu tình kinh sợ cùng hâm mộ. Phù Khanh thấy thế, lập tức hiểu rõ vấn đề.
Sau khi thuần phục hoàn tất, "Lời thề thứ năm" bắt đầu bận rộn giải quyết tốt hậu quả. Phù Khanh nhân cơ hội kéo Khương Kỳ đến một góc, nhẹ giọng hỏi: "Tuy rằng khó thuần phục, nhưng quy tắc kết toán lại có nhắc đến, điều đó chứng minh thuần phục không phải hiếm?"
Khương Kỳ gật đầu: "Vài thập niên trước, thuần phục tuy rằng khó khăn nhưng năng lực này cũng không tính là thiếu, chỉ là năng lực này sau này càng hiếm khi xuất hiện. Hiện giờ nếu có thì đại đa số đều ở mấy công hội lớn Trung Ương, nói không chừng năng lực của Phù tiên sinh được truyền đi, chưa đến mấy ngày cũng sẽ được chiêu mộ."
Khương Kỳ dường như cố ý muốn thử cùng nhắc nhở.
Phù Khanh trầm ngâm, gật đầu: "Cảm ơn cậu, cậu lại giúp tôi một lần nữa rồi."
"Phải là tôi cảm ơn ngài mới đúng. Nếu không có ngài, công hội của chúng tôi khẳng định sẽ không thành công."
"Tuy rằng sau khi kết toán, sớm hay muộn cũng bị Trung Ương phát hiện, nhưng vẫn phiền cậu nói với đội trưởng, mong ngài ấy đừng chủ động nói ra là tôi giúp đỡ."
Khương Kỳ cười nhạt: "Đương nhiên."
Đột nhiên, từ nơi xa truyền đến tiếng Latin.
Xung quanh tất cả đều ổn, tiếng vang này quá mức chói tai. Phù Khanh nghiêng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, hỏi: "Bọn họ đi làm cái gì vậy?"
"Người nào đó dây dưa với Ác Chủng bị nó bắt lấy, bên kia sắp tới giới hạn, giá trị trật tự sắp về 0."
"Đi cứu người?"
"Không."
Phù Khanh hơi giật mình. Khương Kỳ ở trước mặt y rất thản nhiên, người xung quanh cũng không biểu hiện ra bất cứ thứ gì dị thưởng, dường như đó chỉ là một việc hết sức tự nhiên.
Khương Kỳ tiếp tục nói: "Bọn họ đi giết người."
Đôi mắt màu xanh xám chậm rãi co lại một chút.
Khương Kỳ cười nói: "Tất cả nhiệm vụ đều là vì để đoạt lại thế giới cho con người. Tân nhân loại công ước, đều là mục tiêu này mà thiết lập. Bởi vậy, nếu người được cứu về có giá trị trật tự thấp hơn 20 thì sẽ giết chết ngay tại chỗ, để tránh cho con người lại có thêm một kẻ địch."
"Các người phán đoán tỷ lệ như thế nào?"
"Giá trị trật tự thấp hơn 10, chắc chắn đã bị Ác Chủng ràng buộc. Loại này không có cách cứu."
Khương Kỳ trầm giọng: "Phù tiên sinh, tin tôi, nếu ngài là đương sự, ngài cũng nghĩ bị một viên đạn dứt khoát kết thúc sẽ tốt hơn."
"Không, tôi không nghĩ vậy."
Đột nhiên, Phù Khanh trầm mặt xuống, vòng qua Khương Kỳ tiến về phía người cầm súng! Khương Kỳ sắc mặt kinh hãi, hốt hoảng quay đầu đuổi kịp: "Phù tiên sinh, ngài bình tĩnh!"
Phù Khanh đến gần thấy, một bên là người cầm súng nước mắt rơi đầy mặt, một bên là hoa ăn thịt người. Nó cách bọn họ khoảng 200 mét mọc đầy thứ giống phiến lá cùng tế cần,xung quanh "người đàn ông trung niên" mọc ra một cái mang cá.
Người cầm súng mặt đầy râu quai nón, hiện tại lại khóc như một đứa trẻ, đôi mắt chứa đầy nước mắt, nâng súng nhắm chuẩn.
Bọn họ là cộng sự nhiều năm, hắn hôm nay cũng là lần đầu giết người người.
Súng trên tay hắn là trang bị đặc thù mỗi đoàn đội đều có, viên đạn bên trong rất đặc biệt, vào thời điểm nó được bắn vào da thịt sẽ phóng ra một loại thuốc tê, giúp giảm đau đớn khi bị đạn bắn trúng.
Ngón tay cầm lấy cò súng.
Hắn đang run rẩy, chỉ cần lần này hạ quyết tâm là có thể kết thúc, sẽ không phải chịu dày vò nữa.
Hắn nhắm một bên mắt.
Một âm thanh kỳ quái bỗng vang lên!
Mọi người xung quanh sợ ngây người:
"Phù tiên sinh, cậu định làm gì!"
Dân đằng phát ra ngân quang mỏng quấn lấy nòng súng, đem nòng súng vặn lên trời!
Người cầm súng trên mặt lộ ra một chút vui sướng, chợt, hắn nhìn về phía người đồng đội sắp hoàn toàn biến dị, cắn răng phẫn nộ nói:
"Không kịp rồi! Chẳng nhẽ cậu muốn hắn biến thành Ác Chủng?!"
Nhưng vào lúc này, một đống dây đằng xuyên qua, xông thẳng đến hoa ăn thịt người ở phía xa xa!
Hệ thống: [ Chiều dài của dây đằng có hạn, với không tới đâu! ]
"Vậy thì bỏ qua giới hạn, chạy đến chỗ đủ với tới là được."
Biểu tình cùng giọng nói của Phù Khanh đều vô cùng bình tĩnh.
Vào thời khắc y lướt qua giới hạn, mọi người đều hoảng sợ mà kêu lên! Tất cả đều diễn ra quá nhanh, bọn họ thậm chí còn không kịp phản ứng, Đại lão cùng đoàn trưởng đều ở nơi khác giải quyết hậu quả, còn không phát hiện ra động tĩnh ở bên này!
"Ba phút đánh bại Ác Chủng, đoạt lại người, chuyện này không có khả năng!"
Trong đám người, chỉ có Khương Kỳ ngơ ngẩn:
"Không, nếu là ngài ấy, có lẽ sẽ có khả năng!"
Phù Khanh nhắm vào ngay nhân loại đang bị Ác Chủng túm lấy, đôi mắt xanh xám sáng lên!
Huấn luyện!
Giá trị trật tự sắp về 0, sắp hoàn toàn hóa điên, người kia đã vô cùng suy yếu, lúc này dùng huấn luyện có thể sẽ hoàn toàn cướp lấy ý chí của người đó.
Vẩy cá bao trùm đôi mắt, nó đột nhiên nhìn Phù Khanh.
Chủ nhân nhìn hắn nói: "Kiên trì!"
Hắn rốt cuộc lấy hết can đảm, nhắm mắt lại, cắn chặt răng cố gắng bảo trì thanh tỉnh.
Hoa ăn thịt người phẫn nộ nhìn về phía Phù Khanh, vươn tay đánh tới!
Giây tiếp theo, dây đằng như cánh hoa nở rộ ở trong không trung, không có chút sợ hãi, rực rỡ mà nhiệt huyết!
Đối với hoa ăn thịt người mà nói, giờ phút này như kinh hồng lược ảnh. Dây đằng phủ đầy trời lập lòe ánh sáng bạc, hệt như tiên cảnh!
Đó là cảnh tượng đẹp nhất mà nó từng được thấy!
Nó cảm thấy khát vọng.
"Chủ nhân....." Hoa ăn thịt người bỗng nhiên dừng lại, nhụy hoa chậm rãi phát ra âm thanh: "Huấn luyện ta."
Thậm chí trong lồng nực nó bỗng cảm thấy ghen ghét, tại sao người kia có thể được huấn luyện còn nó thì không??? Tức giận, nó đem người kia vứt sang một bên!
Ánh mắt Phù Khanh hơi rũ xuống, khóe môi cong lên.
Y dùng một nhánh của dây đằng tiếp lấy người kia, ném về phía ranh giới phân khu. Nhóm người thấy vậy vội vàng đem hắn đi chữa trị.
"Người kia không còn nữa, ngài mau huấn luyện ta đi!"
Dây đằng đối với thực vật cực kỳ hấp dẫn. Hoa ăn thịt người so với đám hoa cúc ở bệnh viện tâm thần lợi hại hơn nhiều, vì vậy bị hấp dẫn bởi Phù Khanh rõ ràng hơn.
Đối mặt với hoa ăn thịt người, y vươn cánh tay thon gầy ra, dịu dàng vuốt ve.
"Như ngươi mong muốn."
Huấn luyện.
Hoa ăn thịt người bị dây đằng quấn chặt, phát ra tiếng kêu thỏa mãn. Dây đằng cũng vì sắp được nuốt nguyên một đóa hoa to lớn mà tham lam vặn vẹo thân thể.
Hoa ăn thịt người cực kỳ vui vẻ thả lỏng, bị dây đằng nghiền nát, trở thành một bộ phận của dây đằng, sau đó dán lên người Phù Khanh.
[Huấn luyện thành công, dị năng thăng lên cấp E! ]
[ Lần này dây đằng thăng cấp không ít! Nếu lần trước nó là E, lần này phải thượng D.]
Ở cách đó không xa, mọi người đã sớm trợn mắt há mồm, chỉ biết đứng bất động tại chỗ.
Bọn họ một phần vì Phù Khanh khiến đóa hoa ăn thịt người điên cuồng kia thuần phục, mặt khác cũng không hiểu, quy định tân nhân loại hành hình sử dụng nhiều năm như vậy, đều cho đồng đội giải quyết. Phù Khanh đối với bọn họ không thân không quen, tại sao lại ra tay cứu người?
Phía xa xa, thân ảnh Phù Khanh cao gầy, đứng thẳng tắp. Y chậm rãi giơ tay, trên bàn tay trắng nõn xuất hiện một đám dây đằng đang nhai nuốt chửng những thứ còn sót lại của đóa hoa ăn thịt người.
Y ngoái đầu nhìn lại, nhìn về phía mọi người đang đứng phía đằng xa kia.
Đám người đụng phải ánh mắt của Phù Khanh nháy mắt cả người chấn động, chợt rùng mình, lạnh hết sống lưng.
Hệ thống: [ Thật ra ta cũng không hiểu, cậu vì sao lại muốn cứu hắn?]