Phù Khanh xoay người rời đi, vừa lúc gặp được một nhóm người trẻ tuổi, khí phách hăng hái đang đi về phía phòng làm việc.
Phù Khanh vốn chỉ định lặng lẽ lướt ngang qua, nhưng y vẫn vô tình nghe được vài câu trong cuộc nói chuyện của bọn họ với nhân viên công tác.
“ Khu Đông Bắc gần đây có một mảnh đất mới à? ”
“ Đúng vậy, hôm qua chúng tôi vừa nhập kho mảnh đất đó, nhưng chỉ là một nhiệm vụ cấp C+ thôi. ”
“Giá cả thế nào? Sẽ không phải thứ bỏ đi đó chứ? Ta vừa mới bị lão già kia tịch thu mất một mảnh, giờ chỉ có thể mua tạm mảnh này để chắp vá lại thôi. ”
Phù Khanh dừng bước, quay đầu nhìn về phía phòng làm việc.
Giữa đám người, một thanh niên tóc vàng đang nhìn bản đồ chọn lựa. Nhân viên công tác hiển nhiên biết hắn là ai, đến cả giám đốc cũng phải đích thân ra đón tiếp, tay xoa xoa, miệng cười toe toét lấy lòng.
Đột nhiên, tiếng chuông vang lên. Thiết bị kết nối của Phù Khanh nhận được thông báo, là Vương Cẩn gửi cho y.
“Phù tiên sinh! Người hoàn thành nhiệm vụ sẽ nhận được quyền ưu tiên mua. Tôi biết ngài rất để ý bệnh viện tâm thần cho nên đã sử dụng quyền ưu tiên để giữ lại mảnh đất. Nhưng chỉ có thể giữ lại trong vòng mười ngày thôi. Tôi và Vương Du cũng đang ở gần đây, ngài mau tới, chúng ta cùng bàn cách. ”
Cùng lúc đó giám đốc phòng làm việc vội vàng chạy lại phía thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-o-tuong-lai-mo-benh-vien-tam-than/2862863/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.