[ Tốc độ giảm xuống của giá trị trật tự đang chậm lại. Giá trị hiện tại đang là 16. ]
“ Tốc đã kích hoạt trang bị đã đạt max. Tiến độ hiện tại đang là 52%. ”
Vương Du nhìn chằm chằm trang bị, không dám phân tâm:
“ Cố gắng lên, chỉ cần kiên trì 3 phút nữa thôi. ”
[ Giá trị trật tự hiện tại là 13. ]
[ Giá trị trật tự hiện tại là 11. ]
- --
[ Giá trị trật tự hiện tại là 5. ]
“ Tích - dao động của trang bị đã hoạt động bình thường –--- "
Giá trị trật tự lúc nãy vẫn không ngừng tụt xuống, cuối cùng cũng dừng lại ở số 3.
Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Hai anh em họ Vương vội vã muốn tới đỡ Phù Khanh, nhưng mà, trong mắt y lúc này đã không còn tiêu cự, trống rỗng vô hồn, ngất xỉu đập đầu xuống đất.
“ Phù tiên sinh! ”
Thời điểm Phù Khanh tỉnh lại, trời đã gần sáng rõ. Y có mơ màng mà giơ tay sờ sờ đầu con thỏ: “ Thì ra không phải mơ. ”
Hệ thống: [ Nếu cậu lại làm vậy thêm một lần nữa là có thể thực hiện mong ước nghìn năm nữa tỉnh lại ở trong quan tài liền. ]
“ Về sau không làm vậy nữa. ”. Đầu Phù Khanh hiện tại rất đau, phải chống đỡ mãi mới ngồi dậy được.
Hệ thống hừ lạnh một tiếng, như đang tức giận, không thèm để ý đến y.
“ Lý Ấu Tình, thống kê giúp ta một chút, xem còn bao nhiêu người đang ở nơi này. ”
Lỗ tai to của cô giật giật, gật đầu thật mạnh. Chỉ chốc lát sau, thông tin tất tần tật từ trên xuống của cả bệnh viện tâm thần này đã được đưa tới tay Phù Khanh.
Chỉ một lúc sau, trang bị đã được kích hoạt thành công. Đám Ác Chủng ban đầu chiếm cứ ở đây hiện tại như là cá chết cạn, vội vã nhanh chân chạy khỏi chỗ này. Còn những đứa ở lại đều là những Ác Chủng lưu luyến Phù Khanh không muốn rời đi.
Phù Khanh một bên vuốt ve đầu của đám thỏ hộ sĩ, một bên nhẹ giọng hỏi: “ Đã không còn sóng dị năng, cơ thể các ngươi có chỗ nào không thoải mái không? ”
Đám thỏ con nghe y nói, mở to hai mắt, ngây thơ mà lắc đầu.
Hệ thống: [ Dị năng thuần phục của cậu còn có hiệu quả ở mặt khác. Những Ác Chủng bị cậu thuần phục, có thể ở trong sự che chở của cậu mà thuận lợi thoát khỏi làn sóng dị năng mà phát triển. ]
Phù Khanh nhanh chóng sắp xếp cho đám thỏ con mỗi đứa quản lý một khu vực. Bỗng nhiên, trong không gian yên tĩnh vang lên một trận cãi vã.
Con thỏ chu miệng kêu ai oán: “ Hoa cúc đều là vật ngoại lai, không được phép ở lại chỗ này! Chỉ có chúng ta mới là bảo bối duy nhất của viện trưởng! ”
Nhóm hoa cúc nghe vậy tủi thân vô cùng: “ Viện trưởng đã hứa là sẽ ăn bọn ta, không được thất hứa. Hơn nữa, nếu không có chúng ta, bệnh viện tâm thần cũng sẽ không có điện. ”
Đám thỏ con nghe được hai chữ “ mất điện ”, lúc này mới rầu rĩ không vui mà ngậm miệng lại.
Phù Khanh tâm tư vừa động. Hoa cúc ở tầng 2 phóng ra tia lửa, hóa ra là để cấp điện cho cả tòa nhà, dường như là có người cố tình chuẩn bị.
Bác Chu cũng xác nhận suy nghĩ của y: “ Những hoa cúc kia không phải là tự chạy tới đây. Là hắn đem hoa cúc từ nơi khác đến, bảo ta phải chăm sóc chúng, còn nói là chúng có thể trợ giúp bệnh viện tâm thần, vậy nên ta liền làm theo.”
“ Hắn? ”, Phù Khanh nhạy bén bắt được ý chính trong câu nói của bác Chu, nhíu mày hỏi lại, “ Hắn là ai? ”
Bác Chu cùng đám hoa cúc biến dị bắt đầu ấp úng: “ Chúng ta đều không quen biết hắn. Chỉ biết là hắn rất mạnh, hơn nữa cũng rất thường xuyên tới nơi này. ”
Một đám Ác Chủng biến dị thi nhau lắc đầu, trí thông minh của bọn chúng đều đặc biệt thấp, không nhớ rõ là điều hiển nhiên. Phù Khanh không hỏi được điều mình muốn biết bèn im lặng không nói nữa.
Hai anh em họ Vương vẫn đang ở bên ngoài bệnh viện tâm thần để giải quyết nốt tất cả mọi việc xong, chờ đồng đội tới. Trong lúc chờ đợi bọn họ, Phù Khanh bèn dạo bước tham quan một vòng bệnh viện từ trên xuống.
Đống kiến trúc hoang tàn đổ nát này, trước kia đã từng là Viện Nghiên Cứu Trung Ương, được tập đoàn công nghiệp quân sự nhận ủy thác mà xây lên. Vật liệu được dùng để xây tường chất lượng đều rất tốt, sắt thép sau ngàn năm bám đầy rỉ sắt, rêu xanh trải dài từ trên mặt đất lên tới trần nhà, từng mảnh pha lê vỡ nát nằm rải rác dưới nền đất, tất cả những điều đó, y thấy vừa thân quen vừa xa lạ.
Toàn bộ tầng hầm thứ 2 đều là “ khu thu dụng ”, chuyên thu nhận những kẻ điên được xác nhận là có siêu năng lực, còn những kẻ xác định không thể chữa được cũng là bị đào thải từ đó ra. Mức độ nguy hiểm của những kẻ được thu dụng ở đây cũng cao hơn tầng hầm 1 rất nhiều.
Y chậm rãi bước từng bước trên hành lang xập xệ của bệnh viện tâm thần, quyến luyến mà nhìn qua mỗi một ngóc ngách của nơi này. Bỗng, y dừng chân lại ở căn phòng cuối cùng nằm tít bên trong góc hành lang.
Những kẻ bị giam giữ ở tầng nành đều rất ầm ĩ và phiền toái, vậy nên để thuận tiện quản lý, trước cửa phòng mỗi người đều có dán tên họ và danh hiệu. Chỉ là hiện giờ, mấy thứ này đều đã mơ hồ, không thể nhìn rõ được nữa.
Chỉ duy nhất một căn phòng này, cả cánh cửa lẫn tay nắm đều sạch sẽ không một hạt bụi, ngay cả bảng đánh dấu thông tin cũng sạch bóng, nhìn qua giống như thường xuyên được người khác lau dọn, sửa sang.
Phù Khanh nhìn chữ trên bảng đánh dấu, hầu kết khẽ động.
A14 - Lục Đoạt Lân.
Y chạm vào tay nắm cửa, nhẹ nhàng xoay, cánh cửa theo đó mở ra.
Hình ảnh cực kỳ chói mắt đập thẳng vào tầm nhìn của Phù Khanh. Y hoảng hốt, tưởng như bản thân mình đã xuyên qua một không gian khác.
Giường đệm chăn màn, tất cả đều được sắp xếp chỉnh tề, bên trong tủ quần áo vẫn còn treo vài bộ quần áo bệnh nhân thơm tho sạch sẽ, bàn ghế ngay ngắn, trên bàn bày biện đầy đủ sách vở, giấy bút, ly nước lọc trắng tinh cùng hộp thuốc vẫn còn chưa mở.
Một trăm năm qua đi, mấy thứ này căn bản không thể nào vẫn sạch sẽ ngăn nắp như vậy được?!?!!
Nói thẳng ra, căn phòng nhỏ này vẫn luôn có người ở và dọn dẹp thường xuyên.
Là đối tượng bị cưỡng ép tới đây, hắn vì sao phải ép bản thân ở lại nơi này, lại còn ngày ngày dọn dẹp tới sạch sẽ sáng bóng?
Suy nghĩ chợt lóe, Phù Khanh nhớ lại ký ức của một ngày trước khi y xuyên tới đây.
Vẫn như thường ngày và tiến vào phòng. Một người con trai thân cao mét 8, gương mặt anh tuấn, nhìn qua không giống như người có bệnh, đang nhàn nhã nằm trên giường mà gập bụng.
Đẹp giai khoai to, một đầu tóc đen bóng loáng không bị hói xíu nào, làn da khỏe mạnh màu milo, cơ bắp chắc nịch tinh tế. Hắn nhìn thấy Phù Khanh bước tới, cơ bắp cả người liền căng thẳng siết chặt lại, như vừa muốn khoe ra cho y thấy, nhưng cũng dường như đang thẹn thùng.
Phù Khanh cúi đầu, chăm chú viết viết vẽ vẽ lên cuốn sổ theo dõi ca bệnh treo ở đầu giường.
Hắn từ trên giường rụt rè bò tới chỗ Phù Khanh, ánh mắt cún con chờ mong hỏi: “ Viện trưởng, thông số chẩn đoán bệnh của ta có phải là không ổn hay không? Ngài sẽ tự mình cho ta uống thuốc phải không? ”
Phù Khanh không để tâm tới hắn, vẫn chăm chú ghi chép thông tin vào sổ: “ Tất cả đều bình thường. Hai ngày sau ta sẽ không tới. ”
Chó con mất mát cúi đầu: “ Òooo ”.
Phù Khanh cố ý đưa cho hắn một bức tranh, là một bàn tay thon dài đang xoa xoa đầu chó nhỏ.
Cố ý mong chờ bản thân sẽ phát bệnh, không những không nghĩ tới việc trốn thoát, mà ngược lại, mỗi ngày đều mong muốn được y giáo huấn.
Đây là A14, căn phòng chứa chấp con người “ không bình thường ” nhất ở đây.
Hệ thống lôi hắn từ đống ký ức ngàn năm trước kia ra: [ Hai anh em kia đang ở tầng trên tìm cậu. Người bên khu an toàn phái tới đã giải quyết xong tất cả. ]
Phù Khanh thu hồi suy nghĩ: “ Đã biết, lên liền. ”
-
Cách khu an toàn 800km, một tòa kiến trúc tàn phế hoang vu hiện ra.
Xi măng cốt thép bị năm tháng phá hủy. Khoa học kỹ thuật hiện đại của con người bị thiên nhiên hoang sơ bao phủ, những loài Ác Chủng khủng bố đều tụ lại nơi đây, thành lập một “ lãnh địa ” mới.
Tầng cao nhất bị ba cây đại thụ cao lớn, thân mang huyết sắc xuyên thủng qua. Ở nơi thân cây giao nhau xuất hiện một chiếc ghế cô độc.
Đột nhiên, mặt đất chấn động! Một lũ Ác Chủng đều phủ phục quỳ xuống, dập đầu nghênh đón vị Vua của bọn chúng.
Thân thể to lớn rơi xuống, cơ hồ đem toàn bộ không gian lấp đầy. Thân hình chậm rãi biến hóa. Một người nam nhân cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn, thân thể trần trụi, trên cổ đeo vòng da mỏng, nhàn nhã ngồi lên ghế.
Hắn gấp không chờ nổi mà lấy ra bức ảnh nhỏ từ túi áo, hôn hít thật lâu, tưởng chừng như muốn nuốt luôn vào bụng mình: “ Viện trưởng, có thể tìm thấy ảnh chụp của em, tôi quả thật quá may mắn rồi. ”
Hắn đi một chuyến xa nhà, mục đích chính là đi tìm bức ảnh này.
Đột nhiên, thân thể hắn cứng đờ. Tia cảm ứng chợt biến mất.
Tay phải hắn tựa như đang cố gắng kéo lại tia thần thức ấy, chợt vòng da trên cổ liền đứt. Hắn phẫn nộ nhưng lại không dám dùng sức để xả giận: “ Ta mới đi một chuyến xa nhà, tia cảm ứng tại sao liền bị chặt đứt?!!! ”
Phía bên dưới, đám Ác Chủng sợ hãi đến run bần bật, cả bọn không hẹn mà cùng có một suy nghĩ: “ Bệnh viện tâm thần bị con người chiếm lĩnh. ”
Phanh -– một gốc cây to bị hắn dùng một lực đánh gãy.
Đám Ác Chủng đều run sợ, mồ hôi vã ra như tắm, hàm răng đánh vào nhau phát ra những âm thanh “ cành cạch ”.
Một tiếng cười thực trong trẻo vang lên, ngay sau đó là âm thanh hàm răng nghiến ken két, nghe rất ghê rợn.
“ Bệnh viện tâm thần chỉ được phép thuộc về người đó. ”
“ Con người đang chết, dám động vào nơi đó, các người phải trả giá! ”
Bỗng, cơn phẫn nộ tan đi. Hắn giơ tay, bàn tay to lớn nhẹ nhàng vuốt ve vòng da mỏng manh kia, ánh mắt khi nãy vẫn còn hung ác chợt biến thành si mê say đắm.
Vốn dĩ nên có người quản lý hắn, vốn nên có người khống chế mọi hành động của hắn, vốn nên có người phạt hắn khi hắn phạm sai lầm,...
“ Viện trưởng, tôi sẽ đem bệnh viện tâm thần giành về. ”, đôi mắt mê ly, “ Sau đó nằm chờ em trở về. ”
–---
“ Phù tiên sinh, cậu đang ở dưới lầu sao? ”
“ Tôi đang ở tầng hầm dưới cùng, rất nhanh sẽ lên tới chỗ mọi người. ”
Phù Khanh đang muốn rời đi, nhưng y bỗng nhìn thấy một thứ, bước chân chợt khựng lại.
Trước cửa phòng bệnh A14, có một đoạn dây ngắn.
Y cúi xuống nhặt nó lên. Đoạn dây này nhìn như một phần của dây dắt chó đi dạo, nhưng mà, một đoạn còn lại của vòng dây lại không thấy đâu.
Y nghĩ nghĩ, đem dây đút vào túi.