🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Giữa đêm đi ngủ lúc nào cũng cảm thấy không đủ, Bạch Hiển cảm giác mình chưa ngủ được bao lâu thì đã bị đánh thức, tiếng chuông báo thức chói tai vang vọng khắp khu ký túc xá, khi mở mắt dậy, Bạch Hiển nghe thấy toàn thân mình phát ra tiếng kêu không hài lòng từ các khớp xương.

Cố gắng thích nghi với cảm giác cứng nhắc, đau nhức, Bạch Hiển quỳ trên giường sắp xếp chăn mền và ga trải giường, quay lại thì gặp ánh mắt ngạc nhiên của ba người kia.

Bạch Hiển... hơi bối rối.

Thân Hải chỉ tay lên đầu như tổ chim, "Cậu cậu cậu cậu, tay cậu khỏi rồi hả?"

Hai người còn lại cũng ngạc nhiên và lo lắng, Bạch Hiển cười đáp, "Khỏi rồi, hôm qua đi phòng y tế họ nhanh chóng chữa cho tôi."

Yuer cũng mở to mắt nhìn hắn, "Nhanh vậy hả?"

Bạch Hiển gật đầu, "Ừ, chỉ còn hơi không linh hoạt, không còn cảm giác đau nữa."

Họ còn muốn hỏi thêm gì đó, nhưng Bạch Hiển đã xuống cầu thang vào nhà vệ sinh, "Các cậu nhanh lên, hôm qua tôi không tham gia tiết học, lát nữa các cậu phải giảng cho tôi nghe."

Ba người kia mới nhanh chóng dọn dẹp đồ đạc của mình.

Khi họ xuống dưới tập trung, Thành Hồng cũng ngạc nhiên một chút, "Bạch Hiển? Cậu định quay lại tập luyện hả? Hôm qua Đường Ninh đã xin nghỉ hôm nay cho cậu rồi."

Bạch Hiển ngẩn người, "Hả......? Tôi nghĩ...... chắc không sao đâu nhỉ?"

Nhìn vẻ mặt của hắn, ai cũng biết chắc hắn không biết tác dụng của thuốc phục hồi, Thành Hồng đành thở dài, "Thôi được, hôm nay là tiết thực hành, không ảnh hưởng nhiều đến thể chất, buổi chạy sáng cậu không cần tham gia, cậu gọi một người bổ sung bài học tối qua cho cậu."

Bạch Hiển gật đầu, trực tiếp kéo luôn Lãng Tùng bên cạnh, còn những người khác thì bắt đầu một đợt chạy bộ năm cây số mới.

Hai người đi đến dưới một cái cây, Lãng Tùng lấy ra bài kiểm tra của tối qua, "Tối qua học về động vật quý hiếm trên thế giới, huấn luyện viên vào lớp câu đầu tiên đã nói 'Nếu các cậu không hiểu những sinh vật thuộc về chúng ta, thuộc về hành tinh này, thì đừng nghĩ đến việc hiểu những kẻ xâm lược có hình thù ghê rợn kia, bây giờ mở sổ ghi chép ra làm bài, tôi không muốn một tiết học trôi qua mà các cậu không ghi chép được chữ nào!'"

Ánh mắt của Bạch Hiển lộ ra sùng bái, nghe có vẻ rất ngầu.

"Đừng nghĩ nhiều, huấn luyện viên này có tính khí rất dữ, tôi đã từng bị ông ấy gọi lên một lần vì đã suy nghĩ vài giây mới đưa ra câu trả lời, rồi bị ông ấy mắng 'Câu hỏi đơn giản như vậy mà cũng phải suy nghĩ? Các cậu có thực sự chăm chú nghe giảng không!'" Lãng Tùng bất lực cắt ngang sự mong đợi của Bạch Hiển.

Bạch Hiển ngại ngùng cười, "Rồi sau đó thì sao?"

Lãng Tùng nhún vai, "Nhưng tôi thấy tiết học của ông ấy thực tế hơn nhiều so với huấn luyện viên hôm trước, xem đề kiểm tra đi, nội dung kiểm tra ông ấy đã giảng hầu hết rồi, chỉ còn vài câu chưa biết, vốn định hỏi cậu, nhưng hôm qua cậu không đi, huấn luyện viên cũng không để cậu làm bài kiểm tra, cũng nói điểm số của cậu cũng sẽ không ảnh hưởng tới bọn tôi."

Bạch Hiển hiểu gật đầu, nhận bài kiểm tra và bắt đầu thảo luận với cậu ta, nhưng rất nhanh hắn liền nhận ra, tiết học tối qua đối với hắn không hề xa lạ, nhiều điều huấn luyện viên giảng giải, hắn đã biết từ lâu ở chỗ Trác Phong, trong thư viện nhà Trác Phong cũng có nhiều sách về động vật quý hiếm trên thế giới, vì vậy cầm bài kiểm tra trên tay xem qua một lượt, Bạch Hiển tính toán, hắn chắc chắn cũng có thể đạt hơn chín mươi điểm.

Lãng Tùng ở bên cạnh không thể tin được nhìn hắn, "Sao cậu lại biết cả chuyện này, hôm qua tôi đã định hỏi cậu, cậu là đào tạo sư à? Trong bài kiểm tra hôm qua có nhiều câu hỏi liên quan đến bồi dưỡng, tôi đã xem qua câu trả lời của hầu hết mọi người trong lớp, không có mấy người trả lời được, cậu là một trong số đó."

Bạch Hiển phủ nhận, "Ừm, nhưng tôi chỉ là đào tạo sư sơ cấp, không có nhiều kinh nghiệm thực tiễn, nhưng tôi thực sự đã xem qua không ít kiến thức về bồi dưỡng."

Lãng Tùng liếu lưỡi: ""Thật sự có thể, vậy cậu đã nhận được chứng chỉ chưa?"

Bạch Hiển ngại ngùng cười, gật đầu.

Lãng Tùng tỏ vẻ không muốn nói chuyện với hắn, cúi đầu tiếp tục nghiên cứu bài kiểm tra.

Chỉ có điều bây giờ lại thành ra Bạch Hiển giải thích cho hắn những câu hỏi khó mà hắn không biết.

Thành Hồng tiến lại gần nhìn thử, thực sự rất bối rối trước tình huống hiện tại, nhìn chằm chằm vào Bạch Hiển rất lâu.

Bạch Hiển còn tranh thủ nhìn ông một cái, ý tứ từ chối rất rõ ràng, Thành Hồng ngớ người, hình như ông chưa nói gì mà?

Dù hôm qua không tham gia chạy phụ trọng cuối cùng, nhưng Bạch Hiển hiểu được sự khắc nghiệt của ngày hôm qua, từ những người đang nhảy múa nhăn nhó ở đây có thể thấy rõ.

Thân Hải và Tưởng Trung tụ lại với nhau, "Trời ơi, chân tôi nặng hơn không biết bao nhiêu lần, vừa rồi suýt nữa không nhấc lên nổi."

Rõ ràng không chỉ có hai người họ là khó khăn, hôm nay mọi người trong lớp A không còn là những người hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên, nhiều sinh viên thể chất yếu hơn vẫn đang lê bước trên đường chạy cố gắng tiến lên.

Trong khi đó, những người thuộc hệ chiến đấu có khối lượng tập luyện cao hơn thì trở thành những người được yêu thích hôm nay, dù họ cũng lộ vẻ mệt mỏi, nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với hệ chỉ huy và phụ trợ.

Cho đến khi ngay cả lớp A của Tử Vi Tinh cũng hoàn thành nhiệm vụ, mọi người trong lớp A mới hoàn thành.

Thành Hồng không thể nhìn nữa, lập tức vung tay cho phép mọi người rời đi, "Đi đi đi! Đi ăn cơm!"

Sau khi lấy cơm ngồi xuống, Bạch Hiển liền bị bao quanh bởi một đám kêu rên.

Tiếng kêu than vang lên không ngừng, Bạch Hiển vừa buồn cười vừa cảm thấy may mắn, Tưởng Trung ở bên cạnh cũng phải cố gắng lắm mới ngồi xuống được, nhìn vẻ mặt của hắn như sắp tức chết, "Chết tiệt! Chỉ có cậu là nhàn rỗi!"

Bạch Hiển rất vô tội, "Đừng! So với trải nghiệm ngày hôm qua của tôi, tôi thấy cũng giống nhau thôi, một cơn đau dài một cơn đau ngắn."

Tưởng Trung đại khái hiểu được lời hắn, nhưng vẫn trợn mắt, "Đau dài không bằng đau ngắn biết không? Này nói thật, cậu hồi phục nhanh vậy rồi à? Tôi thấy vết thương ngày hôm qua của cậu hình như hơi nghiêm trọng đấy."

Bạch Hiển rất kiên nhẫn giải thích lại, "Gần khỏi rồi, vẫn còn hơi cứng, tôi đã vào khoang trị liệu, dung dịch điều trị có vẻ hiệu quả lắm, chỉ là giai đoạn nắn xương trước đó, tôi chắc chắn không muốn trải qua thêm lần nào nữa."

Nhìn vẻ mặt sợ hãi của hắn, Tưởng Trung bật cười, "Tôi cũng không muốn trải qua thêm lần nào nữa, cậu không thấy sắc mặt của hai huấn luyện viên ngày hôm qua đâu, đen như đáy nồi. Đặc biệt là huấn luyện viên Đường Ninh, tôi chưa bao giờ thấy khí thế của anh ta hung dữ như vậy!"

Bạch Hiển tò mò, "Tại sao lại nói vậy, tôi thấy hình như mọi người đều sợ anh ta thì phải?"

Tưởng Trung "Hả" một tiếng, "Đó không phải là sợ, chúng ta tôn trọng anh ta, nói đến sợ thì ai mà sáng được với mấy người Tiêu gia, không cần nói nhiều, chỉ cần nhìn chủng loại ngự thú truyền thống của họ là cũng đủ để chúng ta phải né rồi."

Bạch Hiển đăm chiêu gật đầu, "Tôi nhớ ngự thú của bọn họ đều thuộc hệ vong linh đúng không?"

Tưởng Trung nhau một miếng thịt, mơ hồ nói, "Đúng rồi, lão đại nhà bọn họ là kỵ sĩ băng, còn con út nhà bọn họ thì là Ảnh Sát, hai gã này khó đối phó ngang nhau, nghe nói là được chọn lọc kỹ càng từ gia tộc bọn họ."

Bạch Hiển nhìn vẻ mặt khó khăn nuốt thức ăn của hắn, rốt cuộc cũng tha cho hắn, cúi đầu ăn tiếp, nhưng rất nhanh Tưởng Trung lại bổ sung thêm một câu, "Nhà bọn họ cùng gia tộc Asak giống nhau, hình như đều không hợp với gia tộc Wolf. Điểm khác biệt duy nhất chính là Tiêu gia dù sao cũng đã rửa sạch lý lịch, người trong nhà thì khá đoàn kết, chẳng hạn như Tiêu Thành Phong, từ nhỏ đã được định sẵn là người thừa kế. Nghe nói tổ tông của bọn họ đã xác định vị trí của Tiêu Thành Phong, từ khi còn nhỏ, cho dù có con cháu khác cũng không thể lay chuyển, Tiêu Thành Quân là em trai lớn nhất của gã, còn những đứa em dưới không nói đến việc trưởng thành, thậm chí còn chưa đủ mười tuổi."

Bạch Hiển gật đầu, con trai trưởng đúng là được định sẵn thân phận người thừa kế.

Vẻ mặt Tưởng Trung khinh thường nói: "Nhưng theo như tôi biết, chỉ có Tiêu Thành Phong là nhận được sự giáo dục của gia tộc, em trai cùng cha cùng mẹ của hắn là Tiêu Thành Quân, cũng chưa bao giờ được người lớn trong nhà coi trọng, theo tôi thấy, phương pháp đào tạo như vậy, không bằng sự cạnh tranh tự phát của Asak."

Bạch Hiển không nói gì, hắn nhận ra, mặc dù các gia tộc có vẻ liên kết với nhau, nhưng phương hướng giáo dục của từng gia tộc lại khác nhau, mối quan hệ giữa các gia tộc cũng không tốt như vẻ bề ngoài, "Nhưng tôi thấy Tiêu Thành Quân lại khá thân thiết với Byron."

Tưởng Trung phẩy tay, "Thôi đi, Tiêu Thành Quân còn không thể gây ra sóng gió gì đâu, nói là cậu ta hợp tác với Byron còn không bằng nói cậu ta chỉ là một quân cờ trong tay Byron. Hơn nữa, Byron là con thứ và đang cạnh tranh với Jonathan, người Tiêu gia vì tránh gia tộc bọn họ xảy ra tình huống như vậy, rất nhanh sẽ cấm Tiêu Thành Quân tiếp xúc với bọn họ, tóm lại Tiêu Thành Quân sống cũng chả dễ dàng gì."

Bạch Hiển nở nụ cười, Tưởng Trung này nhìn thì có vẻ phóng khoáng, nhưng trong hệ chỉ huy thì ai mà không thông minh chứ, mặc dù hắn cũng có chút không đồng tình với những gì Tưởng Trung nói.

Nếu như Tiêu Thành Quân thực sự kết giao với Byron, thì hành động cấm đoán của Tiêu gia nhất định sẽ khơi dậy sự phản kháng của thiếu niên, mối quan hệ giữa hai anh em Tiêu gia như sợi chỉ treo. Nếu như Tiêu Thành Quân không thu hút sự chú ý của Byron, thì chắc chắn hắn sẽ bị gia tộc quản lý nghiêm ngặt, hoặc là bị tẩy não, hoặc là bị kiểm soát, tóm lại mặc kệ loại khả năng nào thì Tiêu gia chắc chắn sẽ không yên ổn.

Coi như là phần thưởng gọi món, Bạch Hiển vui vẻ nghĩ, đám người lớp B cũng không quá tin tưởng Tiêu Thành Quân, thôi thì thêm một chút lửa cho vui.

Tưởng Trung ở bên cạnh thì bị nụ cười của Bạch Hiển làm cho hoảng sợ,a......Này, có vẻ có người sắp gặp rắc rối rồi hả?

Bạch Hiển bừng tỉnh, tch một tiếng, "Cậu nhìn cái gì, ăn xong thì chuẩn bị tập hợp đi."

Tưởng Trung lúc này mới cúi đầu, ánh mắt chớp chớp một chút.

Bạch Hiển đi rửa sạch đĩa của mình, rồi đứng ở giữa đám người lớp A đang ăn, "Chào mọi người, mặc dù tối hôm qua không thể cùng các cậu trải nghiệm khóa học tuyệt vời, nhưng tôi nghĩ huấn luyện viên chắc chắn sẽ giao cho tôi và vào đội phó một số nhiệm vụ đúng không, mặc dù tôi rất muốn nghỉ việc." Câu cuối hắn cố tình nói nhỏ lại.

Xung quanh lập tức vang lên tiếng cười, sau đó có người liên tục đưa bài kiểm tra đã làm xong cho hắn, Bạch Hiển vừa đếm vừa ghi, mặc dù số lượng hơi nhiều, nhưng cảm giác quen thuộc sau một năm vẫn giúp hắn nhớ ngay những ai chưa nộp, "Những bạn chưa nộp nhớ nhanh tay lên, nếu không tìm thấy tôi cũng không sao, cứ giao cho phó đội để họ mang cho tôi là được, hy vọng không bị huấn luyện viên kiểm tra thiếu sót nhé~"

"Kiểm tra thiếu sót là như vậy sao?" Mọi người xung quanh lại cười, ngay lập tức có người giơ tay nói, "Đội trưởng yên tâm, về lớp học, chúng tôi chắc chắn sẽ không lơ là đâu."

Bạch Hiển đưa cho họ một ánh mắt khen ngợi, không hổ danh là học sinh giỏi vào được Thiên Huyền.

Thành Hồng đứng bên cạnh nhìn họ, chờ đến khi thời gian gần hết, mới bước ra hét lên, "Thời gian đã hết, tập hợp trong năm phút!"

Ngay lập tức, căn tin trở nên ồn ào, di chuyển ghế, rửa bát, dọn dẹp đồ đạc, sau đó xếp hàng bên ngoài, chỉnh trang lại quần áo, rồi được Thành Hồng dẫn đến một sân tập mới, lớp A lại là lớp đầu tiên đến nơi.


------------HẾT CHƯƠNG 100------------

Đã sửa.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.