Bác sĩ đã xong một báo cáo, "Vai trái bị trật khớp, dây chằng ở khuỷu tay bị bầm tím, mắt cá chân trái bị gãy xương, mô mềm bị tổn thương, còn lại là những vết thương nhỏ, như đau lưng, đầu gối, và da tay bị cọ xát, về nhà nhớ bôi thuốc, bây giờ chúng ta sẽ tiến hành nắn xương, tôi sẽ gọi người đến."
Bạch Hiển nghe thấy vậy, liền nhìn Đường Ninh, hai người lặng lẽ nhìn nhau.
Đường Ninh thương cảm tiến lại, véo mặt hắn, "Mặt mày tái xanh rồi, nhóc nói đi, định mệnh hả?"
Hình như mỗi lần Bạch Hiển ra ngoài chơi đều gặp chuyện gì đó, biểu cảm của hắn gần như đang chết lặng, dù sao thì ở kiếp trước hắn đã quen rồi, trong đầu hắn đang điên cuồng gọi Mạnh Chương, "Đã nói trước rồi rằng tôi sẽ không xui xẻo nữa mà? Tình hình này là sao?"
Mạnh Chương bất lực, "Tôi vừa nhắc cậu rồi đó, nhưng cậu quá mệt nên chẳng nghe thấy lời ta nói." Mạnh Chương nhìn dáng vẻ quan tâm của Đường Ninh, trong lòng thầm nghĩ không biết đây là chuyện tốt hay xấu, nhưng chắc chắn hắn sẽ tiếp tục xem kịch, Mạnh Chương cười nhẹ, quyết định không để ý đến Bạch Hiển đang phun tào.
Bạch Hiển không có ai để đấu khẩu, chỉ có thể hướng ánh nhìn về phía Đường Ninh, thực ra không phải hắn không muốn nói chuyện với Đường Ninh, mà giữa hai người có một bầu không khí thật sự hơi... không thoải mái.
Đường Ninh nhìn vào đôi mắt Bạch Hiển đang chuyển động linh hoạt nhưng không nhìn về phía mình, trong lòng thầm cười, nhưng cũng không chuyển ánh mắt đi đâu, không biết từ khi nào, hắn ngày càng thích trêu chọc người này, nhìn thấy người đối diện mặt mũi đỏ bừng nhưng vẫn cứng rắn phản bác thật sự rất vui, từ việc chỉ trêu một chút đã trở thành ngồi bình tĩnh đáp trả, Đường Ninh cảm thấy rất thỏa mãn.
Nhìn bàn tay trái của Bạch Hiển hơi sưng lên, Đường Ninh nhớ lại trải nghiệm lần trước bị sờ mó, thật sự vừa buồn cười vừa bất lực, hắn còn tưởng rằng mấy hôm nay Bạch Hiển không mặt đỏ nữa là đã quen, không ngờ hắn đã nhịn mấy ngày để chờ "đại sự", giờ vẫn có thể cảm nhận được sự run rẩy đó, Đường Ninh cuối cùng cũng rúthu hồi ánh mắt về, cúi đầu nhìn bụng mình.
Bạch Hiển thì lén thở phào nhẹ nhõm, trời ơi, sao ánh mắt của Đường Ninh lại trở nên hung dữ như vậy, khiến hắn thực sự không dám mở miệng.
May mà không lâu sau, hai bác sĩ bước vào, còn dẫn theo một y tá.
"Cùng một lúc đi, một người làm tay một người làm chân." Bác sĩ lúc nãy kiểm tra cho hắn nói.
Hai bác sĩ vây quanh hắn, đột nhiên Bạch Hiển có một dự cảm không hay, bất chợt quay đầu nhìn về phía Đường Ninh.
Đường Ninh vốn định trêu một chút, thấy ánh mắt hoảng hốt của hắn, lòng cũng mềm nhũn, chạy tới ôm đầu hắn, "Nhanh thôi, một chút là xong, nắn xong có thể dùng buồng y tế để thúc đẩy hồi phục..."
Đường Ninh còn chưa nói hết câu, hai chỗ bị thương của Bạch Hiển đã bị hai bác sĩ nắm lấy, cơn đau dữ dội khiến hắn không thể cất tiếng ra.
Chỉ nghe thấy hai tiếng "rắc", sau đó bác sĩ lại nắm chặt vị trí ở chỗ bị thương, lúc này Bạch Hiển mới kêu lên, "ĐM!" Giọng của hắn bị chôn trong vòng tay Đường Ninh nghe thật khẽ, nhưng vẫn có thể nghe thấy sự run rẩy rõ ràng.
Bác sĩ vỗ vai hắn, "Không sao đâu, xong rồi, bây giờ đi nằm trong buồng y tế nửa tiếng, vai và mắt cá chân phải ngâm trong dung dịch thuốc, y tá sẽ đưa hai người qua đó."
Đường Ninh mới nâng đầu Bạch Hiển lên, vừa nhìn liền thấy đau lòng, hốc mắt Bạch Hiển đỏ ửng, nước mắt đang quay cuồng bên trong, môi bị chính mình cắn rách hai lỗ, cả người vẫn đang run rẩy nhẹ, rõ ràng là rất đau.
Ôm người lại, thấp giọng dỗ dành, "Không sao đâu, không sao đâu, đưa nhóc đi phòng y tế." Hắn cúi người bế Bạch Hiển lên.
Bạch Hiển không còn sức lực để nhìn người khác, chỉ biết chôn đầu vào ngực Đường Ninh, tay thì nắm chặt lấy áo của đối phương, hơi thở cũng có chút không ổn.
Đến phòng y tế, có vài hàng giường y tế được sắp xếp, không ít giường đang được sử dụng.
Y tá mở một giường cho họ, bên trong là dung dịch thuốc màu xanh đang chảy liên tục, chứa đựng năng lượng lớn, "Đặt xuống đi, cuốn quần lên, tốt nhất là cởi áo ra, không cởi cũng được, nhưng chỗ bị thương phải để lộ ra."
Đường Ninh đặt Bạch Hiển vào trong, hai người giằng co một hồi, Đường Ninh cũng không cởi được áo của Bạch Hiển, đành phải từ bỏ ý định, chỉ cởi một bên tay áo.
Bạch Hiển cuối cùng cũng có thể yên tâm nằm xuống, dung dịch thuốc lạnh lẽo lướt qua chỗ bị thương, ngay lập tức làm dịu đi cơn đau đang gào thét, trong dung dịch thuốc có lẽ có thành phần an thần, qua lớp vỏ giường y tế, Bạch Hiển mơ hồ nhìn Đường Ninh đứng bên cạnh, hắn nghe theo nhu cầu của cơ thể, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đường Ninh kéo một cái ghế ngồi bên cạnh, nhìn người bên trong nằm yên tĩnh, không khỏi thở dài, chỉ cần rời đi một chút là xảy ra chuyện, mình nên khóa lại bên cạnh mới phải.
Thời gian tiếp theo trôi qua trong tiếng ngáy của Bạch Hiển và ánh mắt không rời của Đường Ninh, khi y tá đến nhắc nhở thời gian đã đến, nhìn thấy cảnh ấm áp như vậy, do dự một hồi, vẫn phá vỡ bầu không khí này, "Thời gian đã đến, ở lâu cũng không tốt."
Đường Ninh bỗng nhiên tỉnh táo lại, "À, được, để tôi đưa cậu ta ra ngoài."
Có lẽ thực sự mệt mỏi, Đường Ninh chỉnh lại quần áo cho Bạch Hiển, chạy đến phòng hong khô nhanh, rồi lại bế hắn về phòng nhủ, nhét vào chăn, Bạch Hiển cũng không tỉnh dậy, Đường Ninh cũng không làm phiền nữa, nhìn gương mặt đang ngủ say của đối phương, véo nhẹ vào mặt, thấp giọng nói, "Tiểu gia hỏa không có lương tâm, ngủ say như chết."
Bạch Hiển đáp lại bằng cách co mình vào chăn, làm Đường Ninh cảm thấy khó chịu.
Thôi được rồi, nhanh chóng rời đi thôi, nhìn thêm nữa nhãi con cũng không đáp lại.
——
Ngủ sớm quá, Bạch Hiển tỉnh dậy lúc ba giờ sáng, mở mắt ra trong cơn mơ màng, trong ký túc xá tối om, vẫn có thể nghe thấy bên cạnh có người đang ngáy.
Nghe tiếng ngáy một lúc, Bạch Hiển càng tỉnh táo hơn, nhớ lại trải nghiệm hôm qua, thử cử động vai một chút, ừm không sao, lại cử động chân, ừm, có chút cứng, nhưng cũng không sao.
Cảm giác đói bụng dữ dội truyền đến, Bạch Hiển mím môi, quyết định tự dỗ mình ngủ.
Nhưng sau khi thử đủ các phương pháp tự thôi miên, đếm cừu mà không có kết quả, Bạch Hiển ôm bụng ngồi trên giường một lúc, rồi mở máy tính, bấm vào liên lạc của Đường Ninh, nhưng lại dừng lại hành động.
Bạch Hiển tức giận tắt máy, sao lại nghĩ đến Đường Ninh chứ, giờ này chắc đối phương cũng đang ngủ.
Nhưng không ngờ, Đường Ninh lại nhắn tin cho hắn, đột nhiên quang não sáng lên, Bạch Hiển nghi hoặc cúi đầu nhìn.
Đường Ninh: Dây rồi? Đói bụng không? Qua căn tin đi, anh trai nấu cho cậu!
Tâm trạng Bạch Hiển rất phức tạp, do dư một lúc mới gõ lại: Anh......sao anh vẫn chưa đi ngủ?
Đường Ninh: Ha, sau khi đưa cậu về, tôi cũng đã ngủ được một chút rồi, nhưng giờ không ngủ được, nhanh lên, mặc thêm áo vào, ra ăn cơm thôi!
Bạch Hiển gửi một biểu tượng cảm xúc "chạy bộ", nhẹ nhàng mặc quần áo, cẩn thận đóng cửa ký túc xá, đi đến nhà ăn như đã quen thuộc.
Ngoài nhà ăn, Đường Ninh ngồi trên một chiếc ghế dài, bên cạnh có một bình giữ nhiệt, thấy hắn đến, cười vẫy tay, "Qua đây."
Đèn tuần tra của nhà ăn quét trên đầu, vừa khéo không chiếu tới chỗ này, Bạch Hiển cúi người chạy qua ngồi bên cạnh như một tên trộm.
Đường Ninh bị hành động của hắn làm cho buồn cười, sau đó hỏi, "Không sao chứ?"
Bạch Hiển lắc đầu, "Không đau nữa, cơ thể không đau, nhưng đau dạ dày, đói quá!"
Gần 15 tiếng không ăn gì, không đói mới lạ.
Đường Ninh lập tức múc cho hắn một bát cháo, "Nhanh ăn đi, tôi biết cậu sẽ đói, nên đã dậy sớm đã bắt đầu nấu cháo rồi, thấy cậu bên đó gõ chữ do dự mãi không nhắn tin, vừa lúc cháo chín."
Bạch Hiển không khách sáo nhận lấy, "Ừ, anh ăn chưa?"
"Còn chưa, tôi cũng ăn một chút." Đường Ninh múc cho mình một bát, nhẹ nhàng đáp.
Bạch Hiển có chút "lưỡi mèo", đợi đến khi Đường Ninh uống xong, hắn vẫn còn múc từng thìa, thổi hai cái, thò lưỡi ra thử, xác định không còn nóng mới bỏ vào miệng, sau đó thỏa mãn nuốt xuống.
Bạch Hiển gật đầu liên tục, "Ngon, vị vừa phải, tay nghề của anh thật sự rất tốt."
Mắt Đường Ninh nổi lên ý cười, ""Ngày mai, ồ không, hôm bắt đầu không phải tôi nấu cho mọi người sao, muốn ăn gì thì nói cho tôi."
Bạch Hiển cười nói, "Sao? Huấn luyện viên Đường định nấu cho tôi à?"
Mặt Đường Ninh không chút cảm xúc, "Bây giờ không phải đang nấu sao?"
Hắn quá tự tin, Bạch Hiển nhất thời không biết nói gì, chỉ có thể cúi đầu ăn cháo.
Đường Ninh cười khẽ, "Nhớ nhắn tin cho tôi, tin tưởng tôi, robot đặt món ăn Wolf luôn sẵn sàng."
Bạch Hiển cảm thấy tim mình đập thình thịch, không biết vì sao, chỉ có thể giả vờ kiêu ngạo, "Được! Yên tâm, mỗi ngày đều chờ đợi bữa khuya của anh."
Trong ánh đèn mờ, không nhìn rõ biểu cảm của đối phương, nhưng Đường Ninh biết tai Bạch Hiển chắc chắn lại đỏ, vì vậy hắn khẽ mìm cười hỏi, "Chỉ cần bữa khuya thôi? Bữa sáng, bữa trưa, bữa tối không cần à? Tôi thấy tay nghề nấu ăn chính của mình cũng ổn mà."
Bạch Hiển không chịu nổi, quay lại trừng hắn một cái, "Đủ rồi, ba bữa chắc chắn phải ăn cùng bạn học, bữa khuya cũng phải xem tôi có dậy được không~" Nói đến cuối, cả người đã tỏ vẻ buồn bã.
Đường Ninh cười khẽ, thuận tay nhận lấy bát của hắn, "Còn muốn không?"
Khoảng cách giữa hai người quá gần, giọng nói trầm thấp của Đường Ninh thoang thoảng bên tai, Bạch Hiển không khỏi nhớ lại lúc bị ôm hôm qua, ngẩng đầu nhìn hắn, hai người đối diện, khoảng cách không quá mười cm, hơi thở như đang lẫn vào nhau.
Đường Ninh nhướn mày, trong mắt mang theo sự nghi hoặc.
Nhưng Bạch Hiển như bị cái gì đó làm cho giật mình, lập tức rụt lại, rồi đứng dậy như chạy trốn, "Tôi ăn xong rồi, về trước đây."
Đường Ninh đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng thỏ con chạy trốn, khóe miệng nhếch lên không nói gì.
Bạch Hiển chạy thẳng về ký túc xá, nhẹ nhàng mở cửa, ngã xuống giường, nhưng cảm giác nóng trên mặt vẫn chưa hạ nhiệt, hắn hơi bối rối ôm lấy ngực, không biết cảm giác này có thực sự bình thường không?
Thức ăn ấm áp làm dịu đi cơn đói, theo sau là thói quen của cơ thể, cơn buồn ngủ ập đến, Bạch Hiển không kịp chống cự, cố gắng sắp xếp lại suy nghĩ của mình, nhưng cuối cùng vẫn không thể chống lại, rơi vào giấc ngủ say.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]