Bọn họ đang đứng cười, đột nhiên từ đằng sau Tống Trạch, một lão nhân gia khoảng chừng tứ tuần chạy vội qua, đâm vào y. Tưởng chừng có thể khiến y ngã nhào về phía trước, Vô Tình trong tay y liền muốn chống xuống đất để y khỏi ngã, nhưng chưa kịp chống xuống, Tống Trạch đã lao vào lồng ngực của vị thiếu niên nọ. Vị thiếu niên nọ được đà lấn tới, một nụ cười nhẹ nhìn xuống nam nhân tuyệt sắc trong lồng ngực rồi nói:
"Ca ca, không ngờ bao ngày không gặp, huynh lại muốn ôm đệ. Liền nói từ đầu, đệ liền để huynh ôm rồi. Không phải dài dòng như vậy."
Tống Trạch có chút ngượng ngùng thoát khỏi vòng tay kia, đồng thời nghe thấy tiếng người vừa đâm nọ:
"Xin lỗi, xin lỗi, ta bị đẩy."
Vừa nói vừa chạy lại chỗ nọ tranh linh thảo tiếp tục tranh giành.
Lôi Phong và Cẩn Ngôn lau khóe miệng vọng tới hỏi thăm:
"Thẩm công tử, ngài có sao không?"
Thẩm Tống Trạch đã đứng thẳng người, mặt có chút ngượng ngùng mà trả lời:
"Không sao, ta không sao."
Chiêu Quân đứng trước mặt, vẫn nở nụ cười làm y càng ngượng ngùng, Chiêu Quân nói:
"Vậy ca ca nhỏ, huynh tới đây có việc gì? Ta ở phía Tây này kiếm linh thảo cũng thuộc kha khá đường đi, có thể giúp huynh tìm kiếm."
Tống Trạch lúc này mới nhớ ra chuyện chính khi đến phía Tây mà hỏi thăm:
"Đệ ở đây có biết miếu thần quan nào cầu phúc mà dân làng hay đến không? Ta muốn đến đó hỏi chuyện."
Chiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-o-nhan-gian-luom-duoc-mot-vi-phu-quan/2659303/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.