Mãi cho đến lúc hừng đông, Tống Ngọc Thiện mới thong thả xuống núi. Khi nàng đến được cổng thành, trời đã sáng tỏ, không còn phải lo bị quỷ hồn ngăn đường thúc canh nữa.
Vài ngày sau, đêm hôm đó Nghê Kiều tìm đến phủ của nàng, mang theo một bức tiểu họa: "Cứ làm thành thế này là được."
Ngôi nhà này trông tuy chẳng thể sánh bằng những dinh thự sân sâu thăm thẳm hay Trịnh trạch lộng lẫy xa hoa, nhưng lại chứa đựng những ký ức đẹp đẽ nhất thời thơ ấu của nàng.
Tống Ngọc Thiện chăm chú ngắm nhìn bức họa.
Trong tranh là một tiểu viện nhỏ với ba gian nhà ngói.
Trước cửa treo một hàng đèn lồng bằng tre trúc, trong sân có một gốc đào đang nở hoa rực rỡ, một miệng giếng lát đá xanh, và một đôi vợ chồng trẻ cùng một bé gái tóc còn để chỏm đang ngồi dưới gốc cây.
Quả thực không phải là tòa nhà lớn mấy lớp sân xa hoa nhưng lại toát lên vẻ ấm áp vô cùng.
Trước đây thư lâu phức tạp như vậy còn làm được, một tiểu viện thế này dựng lên quả thực rất đơn giản, Tống Ngọc Thiện gật đầu: "Chẳng mấy ngày là có thể làm xong."
Nàng lại mang hoàng lịch ra lật xem: "Ngày ba mươi tháng này và ngày mùng năm tháng sau đều là ngày tốt, ngươi muốn động thổ vào ngày nào?"
"Cứ chọn ngày ba mươi tháng này đi!" Nghê Kiều chẳng chút do dự đáp lời.
Ở lại nơi đó thêm một ngày cũng thấy buồn nôn, nàng đã nóng lòng muốn dọn đi lắm rồi.
Tống Ngọc Thiện cũng cảm thấy tháng này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-o-lieu-trai-tu-cong-duc/5076145/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.