"Ta là Tống Ngọc Thiện a~"
Lỗ Quân Lan lại ló thêm một phần thân mình ra ngoài, cẩn thận nhìn kỹ gương mặt người vừa tới: "A, quả thật là Ngọc Thiện muội muội!"
Nàng lại vèo một tiếng bay ra, đáp xuống bên cạnh Tống Ngọc Thiện, giọng nói nhanh nhẩu: "Ngọc Thiện muội muội, ta chưa hề hiện hình trước mặt ngươi, làm sao ngươi lại nhìn thấy ta vậy? Vệt hoa văn hình con mắt đang phát sáng trên trán ngươi là gì thế? Còn vị nam t.ử đằng sau lưng ngươi toát ra đôi chút sát khí kia là ai? Con ngỗng lớn và chú mèo con này đều là ngươi nuôi sao? Trông chúng đáng yêu quá đi!"
Tống Ngọc Thiện khựng lại đôi chút, Quân Lan tỷ tỷ quả thật đã khác xa so với lúc còn tại thế, ngày trước giọng nói của nàng lúc nào cũng thều thào yếu ớt.
Hai người họ gặp nhau chẳng được bao nhiêu lần, nhưng chỉ trong mấy lần gặp mặt ít ỏi đó, Quân Lan tỷ tỷ vốn rất ít lời, chưa từng có lòng hiếu kỳ nhiều đến như vậy.
Lỗ Quân Lan bỗng sực nhận ra đối phương là một người sống bằng xương bằng thịt, lại còn quen biết mình lúc sinh thời, liền có chút ngượng ngùng:
"Ngọc Thiện muội muội đừng trách nhé, lúc sinh thời ta thân mang bệnh tật triền miên, khiến cho cả nhà vì ta mà lo sầu suốt bao năm tháng. Ta cũng chẳng có cách nào, đành phải cố gắng tỏ ra dịu dàng ngoan ngoãn, không dám tơ tưởng đến những chuyện mình chẳng thể làm. Giờ đây thân này đã hóa thành quỷ, trăm bệnh đều tan biến, chẳng còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-o-lieu-trai-tu-cong-duc/5037227/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.