Tống Ngọc Thiện không còn uống được rượu nữa. Nàng cầm Tu Hành Kiến Văn Lục, đọc đi đọc lại từ đầu đến cuối, không bỏ sót dù chỉ một chút thông tin nào, cố gắng tìm ra cách để có thể gặp lại bà bà.
Nàng đã đọc hết tất cả các ghi chép về quỷ hồn của người đã khuất nhưng vẫn chẳng thu được gì.
Mọi thông tin đều cho nàng biết rằng, sau khi tu sĩ và yêu c.h.ế.t đi, họ sẽ không hóa thành quỷ để nhập vào âm thế.
Không ai biết họ đã đi đâu.
Tống Ngọc Thiện thậm chí không tìm thấy bất kỳ ghi chép nào về việc đầu thai chuyển thế trong Kiến Văn Lục.
Sau khi phàm nhân c.h.ế.t đi, họ sẽ trở thành quỷ, sau khi hết âm thọ thì sẽ biến mất.
Tu sĩ và yêu đều không có âm thọ, thân thể c.h.ế.t đi chính là kết thúc, là biến mất.
Điểm cuối của tất cả sinh linh đều là sự biến mất.
Sự biến mất này, trong giới tu hành thường được cho là hòa vào trời đất.
Từ đó, thế gian không còn người đó nữa, có thể hóa thành một đóa hoa, một cọng cỏ, một làn gió, không còn ý thức ban đầu, nhưng lại vô xứ bất tại.
Cũng có thể tái sinh làm người, nhưng sẽ không còn liên quan gì đến kiếp trước nữa.
Các tu sĩ liều mạng tu luyện là để nâng cao cảnh giới, kéo dài dương thọ, khiến bản thân tồn tại được lâu hơn.
Mặc dù Kiến Văn Lục nói vậy, nhưng Tống Ngọc Thiện lại tỏ ra hoài nghi.
Nàng chính là một ví dụ.
Nàng có trí tuệ từ kiếp trước. Dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-o-lieu-trai-tu-cong-duc/5037205/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.