Ánh lửa bốc lên từ hậu viện nhà Hoa bà bà làm kinh động những nhà xung quanh.
Có người vội vã tới, đứng ngoài gõ cửa. Lần này, cửa mở rộng.
Toàn bộ phòng ốc đều vắng vẻ tiêu điều, mọi vật dụng ngày thường đều đã bị gom lại, cùng với cỗ quan tài kia, thiêu rụi giữa sân, mọi thứ đều đã hóa thành tro bụi.
Cảnh tượng ấy khiến người xem càng thêm bi thương.
"Hoa bà bà thật sự không muốn thổ táng sao?"
"Lão nhân gia cả đời mở tiệm quan tài, đến lúc lâm chung lại xử lý hậu sự qua loa như vậy?"
"Tro cốt rải xuống sông Phù Thủy? Đây là kiểu an táng gì vậy?"
...
Tống Ngọc Thiện nghe được lời bàn tán chung quanh, không nói một lời.
Bọn họ cũng chỉ nói vậy thôi, lửa đã cháy rồi, nói gì cũng vô ích.
Huống chi Hoa bà bà xưa nay không thân thiết với ai, dù trong lòng có nghi vấn, cũng chẳng ai đứng ra hỏi cho minh bạch. Tống Ngọc Thiện liền dứt khoát không giải thích gì thêm, để mặc người đời suy đoán.
Dần dần, người tới xem cũng lặng lẽ rời đi, tiểu viện lại trở nên yên tĩnh.
Lúc này, Kim Đại hay tin Hoa bà bà qua đời, liền dẫn theo ngỗng Đại Bạch vội vã tìm đến. Nhìn bóng lưng trầm mặc của nàng, hắn vô cùng lo lắng.
Tiểu thư chỉ mới vừa cập kê, lão gia mất chưa lâu, nay lại tiễn đưa sư phụ, trở thành cô nhi, chắc hẳn rất hoang mang sợ hãi.
Hắn muốn an ủi, nhưng không biết bắt đầu từ đâu, sợ chạm đến nỗi đau của tiểu thư, chỉ khiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-o-lieu-trai-tu-cong-duc/5037204/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.