Từ gia tẩu tử: "..."
Những người khác: "Không không không, sách của Tống gia đã tạo phúc cho biết bao học sĩ trong huyện. Nghe nói còn bán rẻ hơn ở quận thành nữa. Tiểu thư Tống gia chẳng qua là có phúc khí mà thôi!"
Đùa sao! Nói sau lưng nàng thì thôi đi, nếu thật sự mà đắc tội khiến không mua được giấy bút của Tống gia, thì đúng là rắc rối lớn. Ở huyện Phù Thủy này, người đọc sách đều dùng đồ của Tống gia, lẽ nào lại phải đi xa vạn dặm đến nơi khác để mua? Dọc đường hiểm trở, nói không chừng đi rồi, liền chẳng thể trở về.
Tống Ngọc Thiện khẽ gật đầu: "Thì ra là vậy, xem ra chỉ có tẩu tử nhà Từ gia là nghĩ như vậy thôi."
Từ gia tẩu tử mặt đỏ bừng, nghẹn đến khó xử, muốn hạ mình xin lỗi cũng chẳng kéo nổi cái mặt xuống. Lại hối hận bản thân lỡ lời, chỉ sợ đã khiến con út nhà mình gặp họa. Về nhà kiểu gì lão gia cũng không tha cho bà.
Tống Ngọc Thiện cũng chẳng buồn để ý đến bà ta nữa, xoay người nhìn về phía tiệm bánh bao, thong thả nói: "Vương đại nương, hai cái bánh bao thịt, một ấm sữa đậu nành."
"Tới ngay đây, tới ngay đây!"
Vương đại nương vốn cũng muốn trêu chọc một phen, giờ như tỉnh mộng. Nha đầu này đúng thật là lợi hại, có cái hiệu sách độc nhất trong huyện, người nào dám chọc vào? Ai mà chẳng biết việc đọc sách là việc lớn? May quá, lần này may bị tức phụ nhà họ Từ cướp công chịu đòn trước, coi như đã thay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-o-lieu-trai-tu-cong-duc/5037180/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.