Cùng Nghiêu Trăn Hạo cáo từ, Phó Cổ Căng mang theo Ngọc Kinh chọn mua một ít nguyên liệu nấu ăn rồi định đi dạo một lát liền trở về Tương Hàn Cung
Ngồi xuống nghĩ tạm, tay cầm ly nước uống, Ngọc Kinh nói: "Công tử, người hôm nay ngài gặp được chính là nhi tử của Nghiêu tướng quân, nghe nói hắn từ nhỏ liền không thích nữ sắc, ngược lại đối với một nam nhân nhuận ngọc cảm thấy hứng thú, người Phong An Thành là đàm luận một đoạn thời gian dài a."
Phó Cổ Căng tay run lên, ly nước trà bắn ra ngoài.
Ngọc Kinh nhìn thấy, trong lòng cả kinh, cuống quít quỳ xuống thỉnh tội: "Công tử thứ tội, Ngọc Kinh không có ý khác!"
Phó Cổ Căng than nhỏ, cậu chẳng qua là có chút kinh ngạc cho nên mới tay run mà thôi, sao ở Ngọc Kinh lại là ý tứ tức giận chứ.
Đem Ngọc Kinh nâng dậy lên, Phó Cổ Căng có chút bất đắc dĩ nói: "Ngươi chớ có động một cái liền quỳ xuống, ta cũng không có sinh khí, chỉ là có chút kinh ngạc. Nghiêu công tử kia, chuyện thích nam tử này phụ thân hắn không trách tội sao?"
Ngọc Kinh nhẹ nhàng thở ra, nói: "Nghiêu tướng quân mới đầu là cảm thấy trong nhà sẽ bị chặt đứt hương khói có chút sinh khí, nhưng sau lại vẫn là khai thông."
Phó Cổ Căng nghe vậy trong lòng một trận hâm mộ, cậu cùng cha mẹ cảm tình không tốt, còn không kịp nói cho bọn họ chính mình là trời sinh đã cong đâu. Huống hồ, nói tý thì như thế nào, bọn họ cũng sẽ không để ý.
"Đúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-o-lanh-cung-trong-trot/876476/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.