Thanh Mặc Nhan đi nhanh vào trong lều trại.
Một đường này hắn đi cực kỳ vội vàng, ngay cả hơi thở cũng có chút gấp gáp.
Huyền Ngọc phi thường lo lắng, vừa định tiến lên dò hỏi thì nghe thấy thanh âm lạnh lùng của Thanh Mặc Nhan: "Đến chỗ thái y lấy một ít thuốc trị thương về đây."
Huyền Ngọc đành phải nghe lệnh rời đi.
Màn trướng lều trại vừa rũ xuống, gương mặt bình tĩnh thong dong của Thanh Mặc Nhan liền biến mất không thấy đâu, hắn hoang mang rối loạn kéo y phục ra, duỗi tay vào trong muốn lôi vật nhỏ đang làm loạn trong quần áo hắn kéo ra ngoài.
Lúc này đầu óc Như Tiểu Lam đã bắt đầu choáng váng, thân mình không ngừng trượt xuống, mắt nhìn đã trượt tới bên hông hắn, xuống thêm chút nữa sẽ đến cái vùng cấm địa nguy hiểm kia.
Thanh Mặc Nhan vì muốn cởi áo ngoài, cho nên trước tiên chỉ có thể tháo đai lưng ra trước.
Ai ngờ hắn vừa mới cởi đai lưng xuống thì ngay lập tức cảm thấy hối hận.
Vật nhỏ trong xiêm y không hề có chút cản trở liền tiếp tục trượt xuống dưới, móng vuốt nho nhỏ vô tình xẹt qua bụng hắn...
Thanh Mặc Nhan hít vào một hơi, trực tiếp thò tay vào lưng quần muốn bắt con mèo hương ra.
"Thế tử, dược tới..." Huyền Ngọc cầm dược chạy chậm tiến vào, kết quả là vào thời điểm nhìn thấy Thanh Mặc Nhan, cả người hắn ngay lập tức bị hóa đá.
Đường đường là Đại Lý Tự Thiếu Khanh, thế tử phủ hầu gia... Lại một tay lôi kéo quần, một tay khác thì thò vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-o-dai-ly-tu-lam-sung-vat/185949/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.