Trong giây phút nhìn thấy con chồn trắng, cẳng chân Như Tiểu Lam lập tức nổi gân lên.
Cách đó không xa truyền đến tiếng người ồn ào, hiển nhiên những binh lính đi bắt nàng đã tìm tới.
Này thật đúng là trước có sài lang, sau có hổ báo mà.
Hai chân ôm lấy đầu, nàng không khỏi có chút tuyệt vọng.
Không tính đến nguy hiểm ở trước mắt, chỉ riêng những vết thương do chồn trắng gây ra thôi cũng đã đủ làm cho nàng mất mạng rồi, cũng không biết có thể hay không sẽ bị con súc sinh này truyền bệnh dại lên trên người...
Trong thời gian ngắn cân nhắc giữa được và mất, nàng quyết định làm ra một hành động lớn mật.
Nàng nhảy từ trên cây xuống, nhanh chóng chạy đến bên nam nhân đang ngã trên mặt đất kia.
Vừa đúng lúc này hắn cũng đang nhìn về phía nàng, ánh mắt nhuộm một màu đỏ tươi.
Như Tiểu Lam cố gắng bình ổn trái tim đang run lên: Ánh mắt hảo quái dị a, hắn thật sự sẽ không ăn nàng chứ?
Hộ vệ đứng ở một bên vừa định ra tay bắt lấy nàng, thì người nọ đã gian nan phun ra hai chữ: "Dừng tay..."
Hắn thoáng do dự một chút, nhưng vẫn nghe theo mệnh lệnh.
Như Tiểu Lam to gan chạy qua, móng vuốt dừng ở trên người hắn.
Một trận gió đêm thổi tới, Thanh Mặc Nhan ngửi được mùi vị của xạ hương nhàn nhạt.
Cổ độc vừa rồi còn ở trong người hắn tàn sát bừa bãi lập tức được bình ổn lại, cứ cách mười ngày nó lại tái phát đột ngột một lần, bây giờ lại biến mất đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-o-dai-ly-tu-lam-sung-vat/185948/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.