Chương trước
Chương sau
Như Tiểu Lam bỏ lại Vu Nguyên Quân, đi theo thái giám đến cung Bát điện hạ.
Thẳng đến khi bóng dáng Như Tiểu Lam biến mất trong hoa viên, Vu Nguyên Quân vẫn cứ ngơ ngác đứng im một chỗ, tư vị trong lòng nói không nên lời.
Hắn chưa từng muốn hại một ai, hắn chỉ nghĩ cứu mẫu phi hắn mà thôi.
Nhớ lại ngày ấy ở Thiên Nhạc phường, hắn nhìn thấy y quan Trường Hận từ căn phòng kia đi ra, lúc ấy hắn đang ngồi ở nhã gian đối diện, nhìn cảnh tượng Trường Hận vội vội vàng vàng, vừa bước xuống lầu vừa chỉnh lại quần áo... tâm hắn giống như bị thứ gì đó đâm mạnh vào. Nếu là hắn hại nàng, hắn sẽ nghĩ biện pháp bù đắp, chỉ cần nàng đồng ý, hắn nhất định sẽ chuộc nàng ra.
Khi xoay người rời đi, hắn đột nhiên nhớ tới còn một chuyện vô cùng quan trọng quên mất chưa hỏi Như Tiểu Lam.
Hắn vẫn chưa biết nha hoàn kia tên gì.
Như Tiểu Lam lúc này đã sớm đi xa không thấy bóng dáng đâu, Vu Nguyên Quân chỉ có thể thở dài, về đại điện trước.
Trong cung Bát điện hạ.
Thời điểm nhìn thấy Như Tiểu Lam, Vu Phong Hoa hưng phấn cực kỳ, mở tay nhỏ bé ra nhào tới.
Như Tiểu Lam ôm lấy Vu Phong Hoa, hận không thể cắn lên mặt hắn hai cái.
Phấn nắm đáng yêu như vậy, cư nhiên không phải là nữ tử, thật sự là không có thiên lý a.
Ôm Vu Phong Hoa xoay hai vòng, Như Tiểu Lam đột nhiên phát hiện không khí xung quanh có chút quái dị, trừ bỏ cung nữ ra, còn có mấy nữ tử ăn mặc đặc biệt yêu diễm, không giống như là người trong cung, cũng không giống với nữ tử gia đình bình thường.
"Các nàng là ai?" Như Tiểu Lam hỏi Vu Phong Hoa.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vu Phong Hoa suy sụp xuống, ấp úng: "Bọn họ... tới giúp ta tập vũ kỹ... đào kép."
Đào kép?
Như Tiểu Lam nhìn thế nào cũng cảm thấy những người này kỳ quái.
Bọn họ tuy rằng bộ dáng rất đẹp, nhưng lại cảm giác như bên trong có yêu khí.
"Các nàng là nhạc phường trong cung?" Như Tiểu Lam hỏi.
Vu Phong Hoa đầu tiên là gật đầu, sau đó lại lắc đầu: "Chúng ta đi nơi khác nói chuyện đi."
Hắn lôi kéo Như Tiểu Lam ra bên ngoài.
Nhóm cung nhân chuẩn bị đuổi theo, Vu Phong Hoa lại đột nhiên nổi giận, lớn tiếng quát: "Đều cút trở về cho ta! Đừng làm ta chướng mắt!"
Như Tiểu Lam hoảng sợ, đây là lần đầu tiên nàng thấy hắn phát uy.
Nhóm cung nhân cũng không e ngại Vu Phong Hoa, vẫn muốn đuổi theo.
Lúc này thái giám đi đến đây cùng với Như Tiểu Lam mới ngạo mạn nói: "Minh Duyệt quận chúa muốn nói chuyện với Bát điện hạ một chút, Hoàng thượng đã chấp thuận, hôm nay coi như bỏ đi."
Nghe xong lời này, những cung nhân kia mới thành thành thật thật lui trở về.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vu Phong Hoa đỏ bừng lên, bàn tay nắm lấy tay Như Tiểu Lam quá dùng sức, móng tay đâm cả vào trong thịt, khiến Như Tiểu Lam đau đến nhe răng.
Bất quá nàng cũng không hất tay hắn ra, mà cứ để mặc hắn lôi ra ngoài vườn.
"Chán ghét!" Đi đến sau núi giả không người, Vu Phong Hoa lúc này mới buông tay nàng ra, lớn tiếng rống giận với nước hồ: "Ta chán ghét bọn họ! Chán ghét trong cung, chán ghét muốn chết!"
Như Tiểu Lam lẳng lặng đứng ở bên cạnh chờ hắn phát tiết.
Vu Phong Hoa thở gấp hồng hộc, thật vất vả mới bình thường lại được. "Những người đó, tất cả đều là nam đào kép." Hắn giải thích nói.
Như Tiểu Lam cho rằng bản thân đã nghe nhầm: "Nam đào kép? Ý ngươi là... những người tới dạy ngươi nhảy múa, bọn họ đều là nam nhân?"
Vu Phong Hoa gật đầu thật mạnh, bộ dáng cắn môi mang theo quật cường.
Như Tiểu Lam không khỏi khổ sở thay hắn.
Hắn chính là vật hy sinh của Dạ Hạ quốc.
Quốc nhỏ thế yếu, chỉ có đưa hắn đi mới đổi về được cho quốc gia vài năm yên ổn.
Mà hắn thân ở địch quốc cũng sẽ không thể có được kết quả tốt.
Vu Phong Hoa hít một hơi thật sâu, đôi mắt mị hoặc rất nhanh tràn ra ý cười: "Tiểu yêu quái, ngươi đừng khổ sở, kỳ thực cũng không đến mức bi đát như ngươi nghĩ, sẽ có cách."
Vu Phong Hoa nhìn bốn phía, thấy không có ai khác, lúc này mới tiến đến bên người Như Tiểu Lam thần thần bí bí nói: "Ta trong lúc vô tình cứu được một tiểu thái giám, hắn hiện tại chỉ nghe lệnh của ta."
Như Tiểu Lam giật mình.
Thái giám theo như lời hắn nói kia, kỳ thực chính là người Thanh Mặc Nhan an bài xuống, bất quá nhìn bộ dáng hưng phấn của Vu Phong Hoa, nàng không đành lòng nói sự thật với hắn.
Để hắn cho rằng đó là tâm phúc của mình cũng tốt.
"Thái giám kia tổ tiên có truyền thống làm mặt nạ da người, hắn tặng cho ta một cái mặt nạ, nếu phụ hoàng đưa ta đến Bắc Phiên, ta liền nói dối là mặt bị hủy..."
Như Tiểu Lam cùng với Vu Phong Hoa ngồi ở trên núi giả phơi nắng.
Thái giám không dám đi quá xa, nhưng cũng không tiện đến quấy rầy, Hoàng đế giao cho hắn nhiệm vụ phải chăm nom Minh Duyệt quận chúa, lúc sắp rời đi Hoàng đế còn đặc biệt nói với hắn một câu: Nếu quận chúa xảy ra chuyện gì, đến lúc đó hắn không cần phải trở về nữa.
Cho nên Như Tiểu Lam cùng Vu Phong Hoa ở chỗ này nói chuyện, không có bất luận kẻ nào dám đến quấy rầy.
Vu Phong Hoa nói xong chuyện của mình, hắn giống như đột nhiên nhớ tới cái gì đó, thần thần bí bí nói: "Đúng rồi, tiểu yêu quái, ngươi có phải hay không đang thu thập đá ngũ sắc?"
Như Tiểu Lam gật đầu: "Đúng vậy, ngươi tặng ta một khối, Thanh Mặc Nhan cho ta một khối, còn có một khối, là ở trong đống đồ cưới Hoàng thượng ban thưởng xuống, nếu ta nhớ không nhầm, hẳn là còn một khối đá ngũ sắc nữa... chỉ tiếc là không biết có thể tìm được nó hay không."
"Ta biết khối đá ngũ sắc cuối cùng ở đâu." Vu Phong Hoa đắc ý nói.
Như Tiểu Lam kinh ngạc thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
"Thật sự! Ngươi thật sự biết khối đá cuối cùng ở đâu?"
"Ta cũng là trong lúc vô tình nghe được, sinh thần Hoàng hậu, ta không thể lộ diện, cho lên chỉ có thể đưa hạ lễ qua trước, lúc đó ta nghe thấy Thái tử ở trong điện nói chuyện cùng với Hoàng hậu, Hoàng hậu bảo Thái tử đi cầu hôn, rồi sau đó sai người đưa lên vài thứ giao cho Thái tử." Vu Phong Hoa nói: "Hoàng hậu nương nương từ trước đến nay không thích ta, cho nên thấy Thái tử đi ra ta liền trốn đi, vừa vặn nhìn được những thứ trong cái khay tên thái giám đi sau hắn bưng, bên trong đó có một khối đá ngũ sắc."
Như Tiểu Lam ngừng thở.
Không nghĩ tới khối đá ngũ sắc cuối cùng cư nhiên ở trong tay Thái tử.
Tin tức này đến quá mức đột ngột, cũng quá mức đả kích người.
Nếu là ở trong tay người khác, nàng còn có thể nghĩ chút biện pháp, ra giá cao mua nó về, hoặc là cầu Thang Mặc Nhan ra mặt, đối phương như thế nào cũng sẽ nể mặt hắn đi.
Nhưng cố tình khối đá ngũ sắc lại ở trong tay Thái tử, nàng thật sự một chút biện pháp cũng không có.
Hắn lúc nào cũng muốn bắt lấy nàng, sao có thể chịu nhường đồ ra, lại nói quan hệ giữa hắn với Thanh Mặc Nhan còn không tốt, như nước với lửa.
Như Tiểu Lam ngồi ở trên núi giả phát ngốc, dù cho nghĩ nát óc, nàng cũng không nghĩ ra được cách lấy khối đá cuối cùng về tay.
"Đúng rồi, ngươi có biết Thái tử định cầu hôn nhà nào không?" Như Tiểu Lam đột nhiên nhớ tới vừa rồi Vu Phong Hoa có nói Hoàng hậu muốn Thái tử đi cầu hôn.
Nếu thứ kia là sính lễ Thái tử đi cầu hôn, như vậy nàng hoàn toàn có cơ hội lấy đồ ra từ bên nhà gái.
Vu Phong Hoa nhớ lại: "Lúc đó ta đứng quá xa, chỉ ẩn ẩn nghe được Hoàng hậu nương nương nhắc tới tên nhà gái... Tĩnh Di."
"Nàng là cô nương nhà ai?" Như Tiểu Lam truy hỏi.
Vu Phong Hoa vẻ mặt đau khổ: "Ta nào biết, việc này ngươi vẫn nên đi hỏi Thiếu khanh đi."
Hắn cả ngày đều bị cung nhân coi sát ở trong cung, không học đàn thì cũng là nhảy múa, nào biết được chuyện của các triều thần.
Như Tiểu Lam âm thầm ghi nhớ cái tên "Tĩnh Di", liên tục ở bên ngoài cùng Vu Phong Hoa khùng khùng điên điên đến lúc hoàng hôn, mới bị thái giám gọi quay trở về bên người Hoàng đế.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.