Cả đoàn xe đều dừng lại trên đường nhỏ.
"Tại sao không đi?"
"Vị tiểu phu nhân kia của Thanh công tử... Muốn đi lên hái trái cây gì..."
"... Hái trái cây? Bọn họ đang dẫn đường hay là đang đùa bỡn chúng ta a!"
"Dù sao sắc trời cũng không còn sớm, lát nữa còn phải đóng trại, cứ để bọn họ nháo đi, xảy ra chuyện gì tự bọn họ chịu, nếu thấy không ổn chúng ta trốn trước là được."
Người Thanh Thủy trại khe khẽ nói nhỏ.
Thái Nghĩa Minh nghe được thực rõ ràng, không khỏi cảm thấy lo lắng.
Thanh Mặc Nhan mang theo đám người Huyền Ngọc thủ ở dưới chân núi, thân hình Ngàn Thương linh hoạt, một tay ôm Như Tiểu Lam, rất nhanh đá đến giữa sườn núi.
Thanh Mặc Nhan nhăn lông mày, hết sức chăm chú nhìn chằm chằm vào động tác của Ngàn Thương.
Thời điểm đến gần cây nhỏ kia, Ngàn Thương đột nhiên vung một tay lên.
"Tránh ra!" Thanh Mặc Nhan quát to.
Đám người Huyền Ngọc phản ứng cực nhanh, tất cả đều lui lại phía sau.
Một con rắn độc trên người là hoa văn màu đỏ sậm từ trên trời rơi xuống, vừa rơi xuống đất lập tức ngóc đầu lên đánh về phía mọi người.
Thanh Mặc Nhan nắm một thanh chủy thủ, vừa vặn phi trúng vào đầu rắn độc.
Thân thể rắn độc run rẩy, cuộn mình thành một đoàn, bất động.
Thanh Mặc Nhan tiếp tục ngửa đầu lên nhìn về phía sườn núi.
Lúc này Ngàn Thương đã đặt Như Tiểu Lam lên trên cành cây.
Thanh Mặc Nhan thấy nàng lấy từ bên hông ra một hộp gỗ nhỏ, rồi để cho Ngàn Thương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-o-dai-ly-tu-lam-sung-vat/1486360/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.