Thanh Thủy trại. Vì để tìm kiếm người mất tích ở Loạn Thạch cốc, nên Thanh Thủy trại cũng chuẩn bị phái ra nhân thủ. Thanh Mặc Nhan mang theo Như Tiểu Lam xuống xe ngựa, cùng Thái Nghĩa Minh tới gặp trại chủ. "Đây là tiểu phu nhân của ngươi?" Trại chủ Thanh Thủy trại là một hán tử hơn bốn mươi tuổi, khi hắn nhìn Như Tiểu Lam cũng không khỏi lộ ra biểu cảm kinh ngạc. Hắn có ấn tượng rất tốt với Thanh Mặc Nhan, cảm giác hắn không giống với người làm ăn, ngược lại giống như đệ tử thế gia quyền quý hơn, nhưng khi hắn nhìn thấy nữ hài tử trắng trẻo kia, hắn lại cảm thấy không xác định được thân phận Thanh Mặc Nhan. Gia đình quyền quý nào mà lại có con dâu nuôi từ bé đây. Như Tiểu Lam chớp động mắt to, nhìn khắp nơi xung quanh. Nàng căn bản là không suy nghĩ quá nhiều, cảm thấy việc mình đi theo bên cạnh Thanh Mặc Nhan là chuyện hết sức bình thường, vậy nên cho dù có vô số ánh mắt dị thường nhìn qua, nàng vẫn không hề lùi bước. Dù sao có Thanh Mặc Nhan ở đây, nàng sẽ không phải chịu thiệt. Tay nhỏ bé nắm chặt lấy góc áo Thanh Mặc Nhan, một tấc cũng không rời. "Ngươi muốn nàng dẫn đường?" Trại chủ che không được kinh ngạc trên mặt. Thanh Mặc Nhan gật đầu, duỗi tay kéo nàng đến trước người, dùng áo choàng bao lấy giúp nàng chặn lại những ánh mắt tò mò xung quanh. "Này... Nàng chưa từng đến Loạn Thạch cốc, ngươi làm sao dám khẳng định nàng có thể biết đường?" Thanh Mặc Nhan cười nhẹ, hắn vẫn luôn tin tưởng vật nhỏ là món quà ông trời ban cho hắn, tự nhiên hắn cũng tin tưởng vào lựa chọn của nàng. "Các ngươi có thể không đi cùng, nhưng mà nếu để cho chúng ta dẫn đường mà nói, thì mọi người cần phải nghe theo sự an bài của chúng ta." Bởi vì tất cả mọi người ai cũng đã từng nghe qua chuyện bọn hắn đi vào động lợn rừng, nghĩ đến thân thủ hẳn là không tồi, có bọn hắn dẫn đường Thanh Thủy trại bên này sẽ giảm được không ít nguy hiểm. Người hái thuốc giỏi trong trại bọn họ đã càng ngày càng ít. "Các ngươi chờ một chút, chúng ta muốn thương nghị một lát." Trại chủ nói. Thanh Mặc Nhan cũng không vội, mang theo Như Tiểu Lam ngồi một bên nghỉ ngơi. Trại chủ cùng đám thủ hạ của hắn thương nghị mất nửa ngày, Như Tiểu Lam trong lúc vô tình quay đầu nhìn về phía xe ngựa. Bởi vì hôm nay có thêm cả Ngàn Thương đi theo, đối với rối gỗ có sức mạnh cường đại như nàng ấy, nàng vẫn còn có chút lo lắng, cho nên sẽ luôn cố ý vô tình chú ý đến bên kia. Sử Đại Thiên ghé vào trước mặt Ngàn Thương, không biết đang cúi đầu nói cái gì, từ xa nhìn lại trên mặt hắn toàn là nụ cười lấy lòng. "Không phải chứ... Tên này không có mắt nhìn sao..." Như Tiểu Lam nói thầm. "Ngươi đang nói cái gì?" Thanh Mặc Nhan hỏi. "Tên Sử Đại Thiên kia, hắn đúng là không biết sợ chết, dám nói chuyện cùng với Ngàn Thương." Như Tiểu Lam lè lưỡi. Nếu nhìn thấy bộ mặt thật của Ngàn Thương, có phải sẽ dọa cho Sử Đại Thiên tiểu ra quần hay không? Rất nhanh, đám người Thanh Thủy trại đã thương định xong, đồng ý để cho Thanh Mặc Nhan bọn họ dẫn đường. Ba đội nhân mã rời khỏi Thanh Thủy trại, đi đến Loạn Thạch cốc. Dọc theo đường đi, Như Tiểu Lam thường xuyên nghe được tiếng nói chuyện của Sử Đại Thiên từ bên ngoài màn xe. "Cô nương, ngươi tên là gì? Đừng không để ý tới ta a... Ta là người rất ôn hòa, bằng không Thanh công tử cũng sẽ không nhìn trúng ta... Cô nương cũng là người bên cạnh Thanh công tử sao... Chẳng lẽ ngươi cũng biết võ?" Như Tiểu Lam vụng trộm nhấc một góc màn xe lên, nhìn dáng người nghiêm túc của Ngàn Thương, còn có người đang nói không ngừng Sử Đại Thiên, che miệng cười trộm. Xe ngựa đột nhiên xóc nảy một chút, suýt nữa làm Như Tiểu Lam phát hoảng ngã ra ngoài. May mắn Thanh Mặc Nhan kịp thời ôm lấy eo nàng, đem nàng kéo trở về. "Có cái gì đẹp." Thanh Mặc Nhan khiển trách. "Ngươi không cảm thấy rất có ý tứ sao?" Cư nhiên còn có người có cảm tình với Ngàn Thương. Thanh Mặc Nhan đang muốn nói tiếp, xe ngựa bỗng nhiên dừng lại. "Tiểu phu nhân, phía trước có lối rẽ, chúng ta chọn đường nào?" Huyền Ngọc dò hỏi. Như Tiểu Lam ra khỏi xe ngựa, đứng ở trên xe phóng tầm mắt nhìn về phía xa. Thái Nghĩa Minh cùng đám người Thanh Thủy trại đang đi theo phía sau cũng tò mò nhìn, bọn họ cũng muốn biết tiểu hài tử chưa từng đến qua nơi này có thể phán đoán đúng phương hướng hay không. "Đi con đường bên phải đi." Như Tiểu Lam nhìn nửa ngày, giòn tan nói. Huyền Ngọc đáp lời, cho xe ngựa chạy tới đường nhỏ bên phải. "Như cô nương tại sao lại chọn đường bên phải?" Thái Nghĩa Minh cưỡi ngựa từ phía sau vượt lên, tò mò hỏi. "Ngươi có nhìn thấy cái cây kia không?" Như Tiểu Lam chỉ. Mọi người nhìn theo ngón tay nàng, chỉ thấy rất xa trên đường nhỏ, ở giữa sườn núi có một gốc cây nhỏ. "Thấy được." Thái Nghĩa Minh trả lời. "Ta ngửi được mùi thơm của trái cây, cho nên cây kia chắc chắn có quả a!" Như Tiểu Lam hưng phấn. Thái Nghĩa Minh cái hiểu cái không: "Vậy... Cho nên, Như cô nương chọn con đường này vì..." Thanh Mặc Nhan nhìn lướt qua, ở lúc mọi người còn đang lơ mơ không hiểu gì, hắn đã dự đoán trước được những gì vật nhỏ chuẩn bị nói ra. "Ta muốn đến đó hái trái cây." Thái Nghĩa Minh ngây người. Chỉ có như vậy? Đám người Huyền Ngọc tận lực giữ vững gương mặt bình tĩnh, không dám lộ ra nửa điểm tươi cười. Dù cho bọn họ nghẹn đến vất vả, cũng không dám cười ra tiếng. Làm sao mà cười được, thế tử đang ở phía sau nhìn chằm chằm bọn họ, ai dám cười tuyệt đối sẽ bị thế tử âm thầm làm cho đẹp mặt. Thái Nghĩa Minh cùng những người khác triệt để bị câu nói của Như Tiểu Lam đánh bại. "Thanh công tử, ngươi xem..." Thái Nghĩa Minh không có cách nào hình dung nội tâm phức tạp của mình. Thanh Mặc Nhan cười nhẹ: "Nếu các ngươi thấy không yên tâm, có thể chọn con đường khác." Dứt lời, xe rẽ vào con đường bên phải. "Thanh Mặc Nhan, ta muốn đi hái trái cây." Nàng lôi kéo y phục Thanh Mặc Nhan. Thanh Mặc Nhan điểm nhẹ lên trán nàng: "Bình thường vẫn cho ngươi ăn uống đầy đủ, sao lại còn thèm như thế." "Ai thèm!" Như Tiểu Lam tức giận bất bình: "Trái cây trên cây kia là dược liệu rất khó có được, chờ ta hái được trở về sẽ đưa cho ngươi ăn." Thanh Mặc Nhan ngây ngẩn cả người. Không nghĩ tới nàng vội vã đi hái trái cây, cư nhiên là vì hắn. "Đã là dược liệu trân quý, vì sao sinh trưởng ở đây lại không có ai hái đi?" Thanh Mặc Nhan không hiểu hỏi. "Bởi vì trên đó có rắn độc canh giữ, người lên đó đều sẽ bị nó cắn, hơn nữa dù hái được cũng chỉ là mấy quả đã bị nát, vì có rất ít người biết trái cây kia không thể trực tiếp dùng tay đụng vào." Nghe xong lời này, Thanh Mặc Nhan không khỏi nhíu mày: "Vậy ngươi tính lên như thế nào?" Cây kia ở giữa sườn núi, người thường rất khó leo lên, nếu nàng biến thành mèo hương may ra còn có khả năng, nhưng mà nàng đã nói qua, trên cây có rắn độc, hắn làm sao có thể yên tâm để nàng đi một mình được. "Đương nhiên là để Ngàn Thương giúp rồi." Như Tiểu Lam cười hì hì lôi kéo tay áo hắn: "Có nàng đi theo, ngươi cũng yên tâm hơn." Thanh Mặc Nhan không phải cảm thấy không yên tâm, hắn chỉ cảm thấy trong lòng không thoải mái. Nếu không phải tại hắn không thể sử dụng nội lực, dù là vách núi chênh vênh, hắn cũng có thể mang nàng lên, mà không giống như bây giờ, chỉ có thể trơ mắt ở dưới nhìn nàng, lo lắng đề phòng. Loại cảm giác này... Thật đúng là không dễ chịu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]