Mấy ngày liên tiếp, Thanh Mặc Nhan đều ở trong điền trang, không hề vào lại trong thành.
Huyền Ngọc bên này đã phái người theo sát nhị thiếu gia, bởi vì Thanh Mặc Nhan không trở về Hầu phủ, cho nên nhị thiếu gia căn bản không thể biết được hành tung của Thanh Mặc Nhan, dù cho hắn có thể đoán ra được chyện Thanh Mặc Nhan đến điền trang, cũng sẽ không dám tùy tiện đến gần.
Bởi vì điền trang kia là do Hoàng Thượng thưởng cho Thanh Mặc Nhan, trước kia nó thuộc về sản nghiệp của hoàng thất, cho nên người thường căn bản là không dám tiếp cận đến.
Mỗi ngày Thanh Mặc Nhan đều ở trong điền trang, đã làm cho Như Tiểu Lam phải nghẹn họng rồi.
Ngày nào nàng cũng phải nghe hắn giảng giải về quy củ ở trong cung, hắn còn muốn dạy nàng cách phân biệt tranh phục của những người trong cung, thậm chí hắn còn viết cho nàng một phần bản thảo, muốn nàng chép lại y nguyên chữ viết ở trên đó.
Đây đều là cái quỷ gì a!
Như Tiểu Lam thật muốn cầm lấy phần bản thảo chữ như gà bới kia rồi quăng xuống đất.
Ta vì cái gì phải chép lại cái loại đồ vật này!
Thanh Mặc Nhan nhàn nhạt ngồi ở một bên đọc sách, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Cung yến ngắm trăng ngày mười lăm, Hoàng Thượng muốn gặp mặt ngươi, chẳng lẽ ngươi lại muốn kêu hắn là lão gia gia trước mặt mọi người."
Như Tiểu Lam há miệng thở dốc, muốn giải thích cho chính mình, nhưng mà bỗng nhiên nàng lại phát hiện ra bản thân quả thật là không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-o-dai-ly-tu-lam-sung-vat/1486312/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.