Có lẽ mình đã thích Tô Dương rồi.
Đoàn Triết hoảng hốt trước ý niệm bất chợt này.
Sao có thể như thế được?
Làm sao mà như vậy?
Tại sao mình lại thích hắn chứ?
Mặc dù Tô Dương quả thật rất tốt, đôi khi có hơi thô lỗ một chút, nhưng nhìn chung cũng không tệ lắm...
Vậy thì vì sao mình phải quan tâm hắn thích ai làm gì?
"Ông đúng là không dễ dàng gì."- Trần Mặc dời tầm mắt ra khỏi máy tính nhìn cậu một cái. "Độc thân suốt 21 năm, khó khăn lắm mới gặp được người mình thích vậy mà cuối cùng người đó đã có người thương rồi."
"Biến đi."
Đoàn Triết chán nản vò cái gối ôm của Trần Mặc.
"Bỏ Saber của tao ra!"- Trần Mặc vội vàng ngăn cản, "Đi chơi với Mikasa đi."
Đoàn Triết lặng lẽ thay đổi chiếc gối ôm.
"Không nghĩ tới hôm nay ông lại có thời gian trở về kí túc xá."- Trần Mặc ngồi đối diện máy tính, tay gõ bàn phím ầm ầm, trong miệng còn lẩm bẩm: "ĐMM, đứa nào đi đường ngu vậy? Akali đi phá tháp rồi, có bị đui không vậy? &%%#&**..."
Đoàn Triết cảm thấy mình không còn lời nào để nói với tên trạch nam mê game này.
Từ sau chuyến đi chơi thuỷ cung đến giờ, cậu và Tô Dương đều rất bận rộn, trong vòng một tuần cũng không gặp nhau lấy một lần.
Cậu rất ít khi đi tìm Tô Dương mà Tô Dương cũng không có đến tìm cậu. Cứ như vậy mà biến Thanh Hoa và Bắc Đại thành hai quốc gia tách biệt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-o-bac-dai-danh-nhau-voi-thanh-hoa/3514905/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.