7.
Ta đưa tay vỗ vỗ lưng hắn:
"Tỷ tỷ hát một bài cho ngươi nghe nhé, mau ngủ đi, đừng suy nghĩ nhiều nữa."
Hắn không nói gì.
Ta nhắm mắt lại, mơ mơ màng màng suy nghĩ rất lâu vẫn không tìm ra bài hát ru nào, đầu chưa nghĩ xong thì miệng đã hát:
"Đến đây ~ niềm vui à ~ dù sao vẫn có ~ rất nhiều thời gian ~"
Một bàn tay lạnh lẽo vươn ra bịt miệng ta.
Kiều Ảnh nhíu mày nói:
"Đừng hát nữa, khó nghe quá."
Ta sửng sốt:
"Sao tay ngươi lạnh thế?”
Ta kéo tay hắn xuống, nhét vào trong chăn.
"Trời lạnh thì nằm sát ta đi."
Ngoài cửa sổ, mưa càng lúc càng to, tiếng mưa rơi như muốn ru người ta vào giấc ngủ.
Trong miệng ta lẩm nhẩm hát “Tuyết Liên Hoa”, tay gõ nhịp lên cánh tay của Kiều Ảnh.
Một lát sau, ta không thể chống chọi lại cơn buồn ngủ nữa.
Trước khi thiếp đi, ta lẩm bẩm một câu cuối cùng:
"Tiểu Ảnh Ảnh, về sau đừng tùy tiện giết gà, muốn ăn thịt cứ nói với tỷ tỷ, tỷ tỷ mua cho ngươi..."
Sau đó, Kiều Ảnh nói gì ta không nghe rõ, ta chỉ biết đêm ấy mình ngủ rất say…
Không biết là do ta ảo tưởng hay là sau đêm đó, thái độ của Kiều Ảnh đối với ta thật sự đã có tiến triển.
Hắn không còn lạnh nhạt như trước nữa.
Ví dụ như, khi ta đi mua thức ăn với hắn ở đầu làng, hắn đi phía trước nhưng vẫn sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-nuoi-mot-ma-quan/2935335/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.