16. 
Phượng Ảnh mặc hắc bào, trên trán xuất hiện một ấn kí màu đỏ diễm lệ. 
Cả người hắn nhìn qua hoàn toàn khác biệt với Kiều Ảnh trong kí ức của ta. 
Giống như tiểu sư muội nói, hắn bây giờ là ma quân, là Phượng Ảnh. 
Tiếng cười vui sướng của Thanh Ma vang vọng bên tai ta: 
"Cung nghênh chủ thượng! Chủ thượng trở về ma giới, nhất định có thể phục hưng Ma tộc! Ha ha ha ha..." 
Tiếng cười của nó đột nhiên dừng lại. 
Ta ngẩng đầu nhìn, thấy Phượng Ảnh vẻ mặt lạnh nhạt lôi một bóng đen từ trong người ra. 
"Trời ơi." 
"Ngầu quá." 
Ta và tiểu sư muội đồng thời hô lên. 
Minh Nguyên cạn lời, nhìn chúng ta một cái. 
Phượng Ảnh bóp cổ Thanh Ma, nghiêng đầu nhìn hắn: 
"Cơ thể của bổn tọa mà ngươi cũng dám vào?" 
Thanh Ma lúc này mới biết sợ: 
"Chủ, chủ thượng, thuộc hạ làm thế là vì ngài mà, kính xin chủ thượng tha thứ." 
"Tha thứ?" 
Phượng Ảnh cười nhạo một tiếng: 
“Ngươi đi theo ta hơn trăm năm nay, đã từng thấy ta tha thứ cho ai chưa?" 
Nghe thế, cả người ta run lên, sao ta cứ cảm thấy câu nói này của hắn hình như có ý ám chỉ ta vậy… 
Thanh Ma trong tay hắn bắt đầu giãy dụa. 
Thế nhưng bất kể nó giãy dụa thế nào thì vẫn không thể thoát khỏi tay Phượng Ảnh. 
Phượng Ảnh khẽ động tay, Thanh Ma lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết, nghe cứ như như ác quỷ địa ngục đang kêu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-nuoi-mot-ma-quan/2935314/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.