Hàn Mẫn nằm bên cạnh Minh Thạc mà tim thì cứ như muốn bay ra ngoài đến nơi, sao mà cứ hồi hợp như vậy chứ làm sao mà chịu nối đây, Hàn Mẫn cố gắng bình tĩnh để không biểu hiện ra nhưng mà vẫn không thể kiếm chế được mà lên tiếng
" Vương gia người nghĩ xem An Hoa thành có náo nhiệt như lời đồn" Hàn Mẫn quay sang nhin người đang ôm mình
" An Hoa thành rất náo nhiệt, ta chỉ sợ Mẫn nhi đến đó rồi sẽ không còn muốn về nữa" hắn xoa đầu y
"Nhưng chúng ta đâu phải đi thưởng hoạn đúng chứ chúng ta là đi điều tra đúng chứ "
" Phải nói Mẫn nhi của chúng ta thông minh, vậy Mẫn nhi hãy cho ta biết suy nghĩ của ngươi về chuyện sơn tặc ở An Hoa thành "
" An Hoa thành trù phú như vậy bao nhiêu năm chưa hề có sơn tặc đột nhiên lại xuất hiện sơn tặc cướp bóc dọc đường rõ ràng không bình thường, có thể thấy được đã có chuyện gì xảy ra nên khiến cho những kẻ vốn chỉ là dân chúng lại trở thành sơn tặc " câu nói của y khiến hắn hiểu được vì sao phụ hoàng kiên quyết khi ép hắn nhất định phải cưới Hàn Mẫn vì người này chính là vô cùng thông minh
" Mẫn nhi của ta giỏi như vậy đáng ra nên làm quan rồi chứ " hắn xoa đầu y một cách triều mền
" Người cứ luôn miệng bảo làm quan người thích ta làm quan lắm sao vương gia " Hàn Mẫn có chút hờn dỗi sao cứ luôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-no-nguoi-mot-kiep-tra-nguoi-mot-doi/2656030/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.