Hàn Mẫn nhìn Trình Minh Thạc sau đó nhẹ nhàng gật đâu. Thấy y gật đầu hắn liền hôn lấy y, tay từ từ tháo y phục trên người y xuống
Hàn Mẫn vì cái hôn của người trước mặt khiến y trời đất quay cuồng
“Ưm… vương gia..từ từ” Hàn Mẫn đẩy nhẹ người ra
“Mẫn nhi ta không đợi được nữa” Trình Minh Thạc không nói nhiều tiện tay xé y phục của Hàn Mẫn, trong lòng không khỏi mắng kẻ nào lại y phục dày đến vậy cởi cũng thật lâu quá đi mất
Trình Minh Thạc từ từ di chuyển nụ hôn xuống dần đến trước hai hạt anh đào của y, hắn nhẹ nhàng ngậm lấy, Hàn Mấn bất ngờ bị công kích không kiềm chế được mà rên rỉ
“Ưm…vương gia”
“Gọi ta là Minh Thạc, Mẫn nhi gọi ta là Minh Thạc” hắn muốn nghe Hàn Mẫn gọi tên của mình
“Minh Thạc…ư” Hắn nghe y gọi tên không kiềm được mà cắn một cái
Nhìn người dưới thân đầy nét mê hoặc, Trình Minh Thạc dặn lòng phải thật bình tình không để y bị thương được, đây là lần đầu của y nhất định phải nhẹ nhàng
Trình Minh Thạc từ từ đưa tay xuống phía dưới, tiểu Mẫn đã c**ng từ lâu hắn nhẹ nhàng xoa nắn, Hàn Mẫn vì bị kích thích mà rên rỉ
“Minh Thạc …. Ưm … ta ta….người thật sự không chán ghét ta sao”Hàn Mẫn nhìn hắn
“Mẫn nhi của ta, là trân bảo của ta ta không chán ghét ngươi, giao cho ta được không” Trình Minh Thạc nói sau đó nhanh tay thoát y phục của mình xuống, tay còn lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-no-nguoi-mot-kiep-tra-nguoi-mot-doi/2655728/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.