Chương trước
Chương sau
Trước khi trả lời, Lục Việt đặt tay lên eo Tô Quân, cúi đầu, hôn cậu thật sâu.

Hai mắt Tô Quân mở lớn, trong con ngươi phản chiếu khuôn mặt Lục Việt, hơi nóng từ đôi môi như muốn đốt cháy toàn thân Tô Quân.

Sau khi được thỏa lòng ôm và hôn tiểu Nguyệt Lão, Lục Việt buông Tô Quân ra, dịu dàng nhìn cậu.

Sau khi Tô Quân điều chỉnh lại hô hấp, ngạc nhiên là cậu không bị sắc đẹp mê hoặc, cậu vẫn cố chấp với câu hỏi vừa rồi:

"Có phải không?"

Lục Việt lại định cúi xuống hôn Tô Quân để né tránh.

Nhưng lần này Tô Quân không để hắn được lợi nữa, cậu cắn mạnh vào môi Lục Việt, nhấn mạnh:

"Nói."

Thành thật thú nhận sẽ được khoan hồng.

Ngoan cố chống cự tội tăng gấp đôi.

Lục Việt áp mặt vào gò má mềm mại của Tô Quân:

"Anh thật sự không biết."

Hắn làm ra vẻ vô tội giải thích:

"Sở trưởng chưa bao giờ nói cho ai biết tên thật của mình, anh cũng chưa có cơ hội nói chuyện với ngài ấy, làm sao anh biết tên thật của ngài ấy được?"

Tô Quân vẫn nghi ngờ nhìn chằm chằm Lục Việt.

Cậu vẫn còn nhớ lúc Lục giám ty chưa bại lộ thân phận, anh ấy luôn giữ thái độ xa cách và lạnh nhạt với cậu.



Anh ấy diễn giỏi đến nỗi câu thực sự cảm giác rằng hai người không hề thân thiết, chỉ là quan hệ xã giao bình thường.

Sự nghi ngờ trong lòng Tô Quân càng tăng lên.

Lúc đầu cậu chỉ cảm thấy có gì đó không đúng nên muốn thử Lục Việt một chút nhưng giờ cậu thực sự nghi ngờ liệu Lục Việt có đang nói dối mình hay không.

Nếu như Sở trưởng Lục thực sự là Lục Việt...

Vậy thì cậu nhất định sẽ xé hết tuyển tập đồng nhân mà cậu đã sưu tập, sau đó cuốn gói trở về Thiên Đình, tìm một góc nhỏ không ai biết bế quan một tháng.

Sở trưởng Lục là thượng thần tôn quý nhất trong lòng cậu, cậu không thể thắt dây tơ hồng với ngài ấy được.

Sắc mặt Tô Quân âm trầm, cậu đột nhiên giơ tay ra, gan to bằng trời nhéo má Lục Việt.

Cậu coi Lục Việt như một con hamster, không chút nương tay nhéo thật mạnh má hắn.

Hai má Lục Việt chẳng có bao nhiêu thịt, nhéo chẳng đã tay gì cả.

"Nếu tôi phát hiện anh lại lừa tôi..."

Lục Việt lương tâm cắn rứt, mặc cho Tô Quân làm loạn.

"...Tôi sẽ cắt đứt dây tơ hồng, đốt trụi hoa Nhân Duyên của chúng ta."

"Sau đó sẽ không bao giờ nhìn mặt anh nữa!"

Sau khi nói ra những lời nhẫn tâm mà cậu biết mình sẽ chẳng làm được, Tô Quân lại cảm thấy tủi thân. Cậu cắn mạnh vào cổ Lục Việt như một chú cún con, để lại một vết răng ngay ngắn trên cổ hắn.

Trên trán Lục Việt lấm tấm mồ hôi lạnh, hai hàng lông mày của hắn cau chặt.

Vợ hắn không chỉ dọa sẽ về nhà mẹ đẻ mà còn cảnh cáo hắn không được đến tìm cậu nữa.

Còn có việc gì nghiêm trọng hơn việc này không?

Tô Quân vùng vẫy thoát khỏi vòng tay của Lục Việt.

"Còn nữa, vết thương của anh không nghiêm trọng đúng không? Vừa nãy anh ôm tôi, tôi thấy anh rất khỏe mà."

Giọng nói Lục Việt khàn khàn đáng thương:

"...Đau lắm."

Tô Quân học theo dáng vẻ của Tần Vô Duyên, khoanh tay lạnh nhạt nói:

"Đau chỗ nào? Tim, gan, phèo, phổi hay là đầu?"



Lục Việt: "....."

Tô Quân tức giận giật miếng băng gạc trên cánh tay Lục Việt xuống, Lục Việt cũng phối hợp rít lên một tiếng rõ to.

Tô Quân ấn nhẹ vào miệng vết thương, Lục Việt khẽ kêu đau.

Nhưng Tô Quân dường như nhìn thấu màn kịch của hắn, toàn bộ quá trình không thể hiện chút biểu cảm nào, ngay cả một ánh mắt cũng không cho hắn.

Sau khi giúp Lục Việt băng bó vết thương, Tô Quân thở dài:

"Đừng ngồi đây chịu khổ nữa, anh mau về nhà nghỉ ngơi đi."

Lục Việt lại nhìn cậu bằng đôi mắt đáng thương, mím môi im lặng.

...Không phải tiểu Quân đã đồng ý với "Sở trưởng Lục" sẽ ở bên cạnh chăm sóc hắn sao?

Nhưng Tô Quân lại cố tình giả ngốc như chưa từng nói qua chuyện này

Cậu ngẩng đầu nhìn Lục Việt, hai mắt chớp chớp như thể đang thắc mắc sao Lục Việt còn chưa về nhà.

Sau khi chơi trò đối mắt tầm 1 phút, Tô Quân cười cười hỏi:

"A Việt, không phải anh không nhớ nhà mình ở đâu đấy chứ?"

Hai tiếng "A Việt" khiến sống lưng Lục Việt lạnh toát, tóc gáy dựng đứng.

...Sao tự dưng tiểu Quân lại gọi hắn thân mật như vậy?

Thấy Lục Việt đứng im không nói gì, Tô Quân khẽ nhướng mày, tiếp tục giả vờ như đột nhiên nhớ ra gì đó:

"Đúng rồi, A Việt, tôi vừa mới nhớ ra, Sở trưởng Lục nói..."

Lục Việt nhìn cậu đầy mong đợi, hắn thầm nín thở chờ nghe được chuyện mà hắn muốn nghe.

Tô Quân vỗ tay bộp một cái, nghiêm túc nói:

"...Ngài ấy sẽ sắp xếp một người tới chăm sóc anh."

Lục Việt: "......."

"Sở trưởng Lục" rõ ràng không có nói như vậy.

Lục Việt yên lặng dùng ánh mắt lên án Tô Quân, còn Tô Quân thì đứng dậy phủi bụi trên quần áo.

"A Việt, ngủ ngon nhé!"

Lục Việt sắp bị bỏ rơi đỏ mắt chờ mong nhìn Tô Quân.

Tiểu long thậm chí còn nghi ngờ hắn chuẩn bị khóc lóc cầu xin Tô Quân đến nơi.

Nhưng Tô Quân thẳng thừng từ chối tiếp nhận ánh mắt ám chỉ của hắn, cậu rút chìa khóa, mở cửa bước vào, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Ngọn đèn hỏng ở cầu thang nhấp nháy, phản chiếu khuôn mặt cô đơn của Lục Việt.

Nỗi bi thương trong lòng sắp ngược dòng hóa thành sông.

Lục Việt thầm nhẩm tất cả những tội lỗi của mình, chuẩn bị viết một bức huyết thư gửi cho Tô Quân để thể hiện sự ăn năn hối lỗi của mình.

Không ngờ rằng 10 phút sau, cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra.

Tô Quân xách theo một chiếc túi nhỏ, đứng trước mặt Lục Việt, toàn thân tỏa ra ánh sáng như một vị thần hạ phàm.

Tiểu Long: "......"

Xem ra Sở trưởng Lục không phải khóc lóc tự gặm nhấm vết thương một mình nữa rồi.

Cậu ngồi xổm xuống, balo rơi xuống đất, cậu nghiêm túc nói:

"A Việt, chúng ta về nhà thôi. Anh đang bị thương như vậy tôi không yên tâm để anh một mình."

Lục Việt nhìn chằm chằm Tô Quân, trái tim lỡ mất một nhịp.

Tô Quân lại nghiêng đầu cười ranh mãnh:

"Đợi đến khi tôi phát hiện ra anh lừa tôi, tôi..."

Cậu chậm rãi nói: "...Lại chuyển về cũng không muộn."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.