Góc cầu thang nhấp nháy ánh đèn, Tô Quân kiễng chân, đặt túi lên vai Lục Việt sau đó thắt một cái nút thật chặt.
Buộc xong cậu đưa tay ra, tự nhiên vòng tay qua eo Lục Việt, vùi đầu vào lòng hắn.
Tô Quân khẽ kéo tay áo Lục Việt:
"Dịch chuyển tức thời đi!"
Lục Việt giống như một người tay xách nách mang chuẩn bị về quê ăn Tết, sau lưng cõng hành lý, trước ngực ôm Tô Quân.
Hắn dịu dàng xoa đầu Tô Quân: "Được."
Tô Quân khẩn trương nhắm chặt mắt, chỉ cảm thấy gió khẽ lướt qua mặt. Sau khi mở mắt ra cậu thấy mình đã ở căn nhà trống trải của Lục Việt.
Hai mắt Tô Quân bỗng sáng lên, cậu rời khỏi vòng tay Lục Việt.
"A Việt, sau này anh dùng thuật dịch chuyển đưa em đi làm được không?"
Buổi sáng, cậu chỉ cần kéo nhẹ tay áo hắn một cái liền có thể lập tức đến Sở Nguyệt Lão.
Buổi chiều chỉ cần nhào vào vòng tay Lục Việt là có thể trở về nhà.
Không chỉ có thể ngủ thêm một giờ mà còn tiết kiệm được rất nhiều tiền thuê mây Vạn Dặm.
Quá hoàn mỹ.
Ngay khi Lục Việt định nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, Tô Quân đột nhiên đứng thẳng lên, thay đổi chủ ý:
"Nhưng mà nhà anh có rất nhiều mây Vạn Dặm, không thể để lãng phí được."
Lời sắp ra đến miệng chợt nghẹn tại cổ họng, Lục Việt chỉ có thể giả ngu để bảo toàn tính mạng.
"Tiểu Quân, em từng đến nhà anh sao?"
Tô Quân chớp mắt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-nguyet-lao-khong-lam-nua/2433654/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.