Thẩm Xuyên khẽ đọc ra tiếng: "Lạc Thành?"
Huyền Mặc mỉm cười không trả lời, dẫn cậu một đường đi về phía trước. Ngoài cánh cổng kia ra thì bên trong thành không có gì khác lần trước đến là mấy, nhưng hôm nay tâm trạng tốt hơn không còn cảm giác sợ hãi như lần đầu tiên, Thẩm Xuyên cầm tay Huyền Mặc đi trước liên tục ngắm nghía hai bên đường. Nếu không nói quả thật nơi đây giống không khác gì với nhân gian, Thẩm Xuyên lâu lâu không kìm nổi hiếu kì lại khẽ liếc nhìn Huyền Mặc.
Xem ra đây chính là gương mặt thật của hắn, thật muốn bỏ chiếc mặt nạ kia ra để ngắm nhìn cho kĩ.
"Về đến nơi sẽ cho ca ca xem."
Lại bị hắn nhìn thấu Thẩm Xuyên khẽ cúi đầu xuống, cố bày ra vẻ mặt thản nhiên hỏi: "Đã từng có ai nhìn thấy gương mặt thật của ngươi chưa?"
"Chưa có." Huyền Mặc rất thật lòng trả lời: "Dù có người vô tình nhìn thấy cũng bị ta giết rồi."
Thẩm Xuyên ngược lại không sợ còn khẽ cười, nói như vậy cậu với những người kia chính là ngoại lệ trong lòng hắn?
Suốt dọc đường Thẩm Xuyên mải nhìn hắn nên không để ý đến xung quanh, nơi mà hai người đặt chân đến những 'người' đang đứng đó bất tri bất giác mà lùi ra càng xa càng tốt, hận không thể lập tức chui xuống đất chẳng dám tò mò nhìn xem, rốt cuộc người kia có lai lịch gì mà được chủ nhân của họ đưa về. Huyền Mặc dẫn cậu đến cuối con đường nơi có một tòa nhà lớn nhất, xây riêng biệt với nhưng nơi ồn ào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-nguyen-vi-nguoi-ma-hoa-thanh-quy/883330/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.