Mở cửa vào nhà, Cù Đông Trần đang một người ở trong phòng ăn cơm.
Trong phòng ngoài phòng đều sáng đèn, trái lại lộ ra một người ăn cơm có chút cô đơn.
Lệ Thâm nhìn hắn còn mặc bộ quần áo sáng sớm kia, bao tài liệu tùy ý thả trên băng ghế, hắn liếc nhìn đồng hồ, có chút kinh ngạc hỏi, “Tại sao giờ này mới ăn cơm?”
Cù Đông Trần ngước mắt nhìn hắn một chút, lạnh nhạt trả lời, “Mới trở về đương nhiên bây giờ mới ăn cơm.”
Lệ Thâm đi tới để tay kề sát một bên bát, nhíu lông mày, “Tại sao cậu lại không hâm nóng thức ăn, trời lạnh như thế này.”
Cù Đông Trần không trả lời.
Lệ Thâm cảm thấy mình thực sự là không hiểu nổi hắn, đại đa số thời gian Cù Đông Trần chính là không bình thường như vậy, rõ ràng có thể tự mình động thủ hâm lại thức ăn, nhưng hắn lại như là cố ý tự gây khó dễ cho mình, ăn thức ăn lạnh lát nữa khẳng định sẽ đau dạ dày, sau đó nhẫn nhịn không nói, Lệ Thâm hỏi hắn, hắn sẽ hùng hùng hổ hổ, nói hắn đừng động vào.
Thật là có bệnh.
Mắt không thấy tâm không phiền, Lệ Thâm đi tới phòng khách tự mình xem ti vi.
Mới qua nửa phút, hắn liền thấy Cù Đông Trần thả bát đũa xuống cũng cùng tới đây.
Hắn ngồi vào bên cạnh Lệ Thâm, rút một điếu thuốc đánh mấy lần mới quay đầu hỏi, “Hai người hôm nay đến chỗ của Lương Viễn?”
Lệ Thâm đang lột quýt, chia một nửa đưa cho hắn, Cù Đông Trần ghét bỏ quay đầu đi, “Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-nghi-mot-dang-noi-mot-neo/81767/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.