Lệ Thâm về đến nhà chuẩn bị bật đèn, vai bỗng nhiên mạnh mẽ đau một chút, mới vừa rồi vẫn chưa cảm thấy gì, hiện tại cánh tay đau đến nhấc cũng nhấc không được, hắn thử cắn răng đi tới phòng ngủ cởi quần áo nhìn trong gương muốn xem vết thương thế nào, bên ngoài chợt vang lên tiếng gõ cửa.
Lệ Thâm nghi hoặc đi ra, cách cửa hỏi một câu, ai?
Dừng trong chốc lát, ngoài cửa mới truyền đến một thanh âm quen thuộc đáp lại, “Lệ Thâm, là tôi.”
Tay Lệ Thâm chợt dừng lại.
Là Cù Đông Trần.
Hắn vẫn chưa lấy lại tinh thần, Cù Đông Trần liền ở phía ngoài nói, “Cậu mở cửa, tôi nhìn một chút xem cậu bị thương chỗ nào rồi.”
Hồi lâu sau, ngay khi Cù Đông Trần muốn gõ cửa lần nữa, cửa đột nhiên mở ra.
Đèn trong phòng khách không sáng, hai người trầm mặc trong đêm đen nhìn nhau, ai cũng không muốn dời mắt trước.
Cuối cùng là Lệ Thâm phản ứng lại, nghiêng người nói một câu, “Trước vào trong đi.”
Lệ Thâm mở đèn, đến phòng ngủ mặc quần áo vào, lúc trở ra thì thấy Cù Đông Trần đang nhìn chằm vại cá trong phòng khách hơi xuất thần.
Nghe được động tĩnh Cù Đông Trần ngước mắt lên nhìn hắn, Lệ Thâm đi tới mở tủ lạnh ra hỏi hắn, “Muốn uống nước sô-đa hay là coca?”
“Nước sô-đa đi.”
Lệ Thâm ừ một tiếng, cầm một bình đưa cho hắn.
“Cậu sao lại…”
“Vết thương của cậu…”
Hai người là cùng lúc hỏi ra miệng.
Lệ Thâm có chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-nghi-mot-dang-noi-mot-neo/2244646/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.