Chương trước
Chương sau
Hắc Thiết Trại,
Làm người đứng ở trung tâm dư luận lốc xoáy Tống đại quan nhân lúc này dù chịu đủ tiếng oan nhưng vẫn là bình chân như vại, việc ta ta cứ làm không chút hoang mang vác đồ chuyển người, dọn dẹp những thứ cần thiết ở Mai Trang vào ở bên này nhà mới.
Mấy ngày nay không thiếu các vị thân bằng cố hữu không quản đường xa cũng thường xuyên tìm đến tận nơi an ủi Tống gia. Bày tỏ đối với hắn nhân phẩm tuyệt đối tin tưởng đồng thời động viên thằng này không cần để ý với ngoài kia những lời lẽ xấu xa dơ bẩn. Cây ngay không sợ chết đứng, phải tự tin lên mà sống, chớ suy sụp sợ hãi, như thế chính là rơi vào mong muốn của đám gian tà tiểu nhân đang cố ý hại hắn.
Tống Bảo Bảo đối với người khác đưa ấm áp tự nhiên là cảm kích rớt nước mắt, thâm tình nắm tay nắm chân cám ơn mọi người đa tạ. Trong lúc đó còn không thiếu được cảnh hai mắt rưng rưng vén áo lên để lộ tấm thân ngọc ngà của mình yêu cầu mọi người đích thân thể kiểm, hi vọng vì hắn nói ra mấy lời công đạo.
Cái này tất nhiên khiến cho ngoại giới càng thêm xót xa, đồng tình. Cỡ nào một thành thật thiếu niên nha, Linh Giang Bang Đỗ Như Hối quá xấu rồi.
Thật sự không biết tất cả những chiêu trò này đều là do mỗ vị họ Tống tiện nhân cùng hắn họ Trầm thuộc hạ âm thầm bày ra. Mục đích hiển nhiên là nhằm thật giả lẫn lộn, điên đảo dư luận thôi.
Trước một đời sống trong thời đại tin tức bùng nổ, thân kinh bách chiến trải qua không biết bao nhiêu chính, thương, showbiz tam giới scandal để Tống Khuyết đối với những đường ngang ngõ tắt như này chính là vô sự tự thông. Không cần ai dạy bảo cũng biết tìm cách để đối phó với lão Đỗ mưu mô thâm độc.
Vốn từ đầu thằng này nảy sinh ý nghĩ là giết người diệt khẩu. Nhưng trải qua cân nhắc sau mới thấy, hắn còn không rõ Đỗ tặc tiết lộ chuyện cùng bao nhiêu người đâu, chỉ là qua Trầm Sinh đếm sơ sơ cũng có vài chục mạng, Tống gia liền tắt cái đó ý tưởng.
Cuối cùng suy đi tính lại, chỉ có đem chuyện quấy thật đục lên, để càng nhiều scandal xuất hiện phân tán sự chú ý của ngoại giới đối với chuyện này mới là tốt nhất. Hơn nữa, hắn bây giờ còn nắm giữ một mạng lưới tình báo khổng lồ với vô số ám tử chân rết, làm lên việc là vô cùng dễ dàng.
Hơi hơi động mồm động mép như thế, dưới tay thuộc hạ đã có người giúp hắn Tống gia thu xếp ổn thỏa.
Cũng phải khen ngợi Trầm Sinh thật sự đối với phong môi một đạo ngộ tính cực cao. Hơi được Tống Khuyết chỉ điểm mấy câu đã suy một ra ba, lập tức hiểu kế tiếp đường đi lối bước cần làm ra sao, đem trận nguy cơ dư luận này xử lý đến xinh xinh đẹp đẹp.
Con người vốn có tính đa nghi, dù là tai nghe mắt thấy họ còn giữ lại một phần nghi ngờ nữa là. Lúc này Tống đại quan nhân không cãi, không giải thích, chỉ diễn ra một bộ uỷ khuất cam chịu, thêm nữa ngoài kia đám lời đồn nói đến thiên hoa loạn truỵ, hoang đường không hợp thói thường. Quá nhiều tin xấu, để người nghe đều cảm thấy buồn chán, bất giác liền để họ phát sinh cảm xúc bắn ngược.
Đợi một đám “Trí giả” tự mình cho mình não bổ ra đáp án rồi bắt đầu khoe khoang bản thân trí thông minh cho xung quanh lũ “Nhược trí” giải thích mở mang tầm mắt. Cái này so với ngươi rót vào tai bọn hắn cả trăm lời phản biện cùng ngàn cái bằng chứng còn càng có tác dụng gấp vạn lần.
Quả nhiên, hiệu quả tốt phi thường.
Trải qua lần này, Tống Khuyết càng thêm nhận thức đến mình vừa nắm bắt vào tay tổ chức Lục Nhĩ là cỡ nào lợi hại. Có nó, ngoại trừ việc thu thập tình báo, sau này mình muốn loan tin tạo lời đồn cũng là hết sức dễ dàng.
Ít ra trong phạm vi Dương Nam đạo, bây giờ chỉ cần hắn muốn bách tích nơi đây nghe thấy điều gì, đảm bảo trong ngày hôm sau tại các đại thành sẽ có tin tức đó xuất hiện, trong vòng một tuần mọi ngóc ngách huyện, trấn xa xăm cũng sẽ có lời truyền tới.
Chính là như thế trâu bò.
Mà 3 người thành hổ, sự thật nhiều khi chỉ là thứ mà mọi người xung quanh đều nói. Đây mới là điểm đáng sợ nhất của một phong môi tổ chức, nó có khả năng tẩy đen thành trắng, biến thẳng thành cong. Nhất là trong thế giới thông tin bế tắc như hiện tại vậy thì uy lực càng thêm gấp bội khủng bố rồi.
......
Lục Nhĩ, hay bây giờ còn gọi là Ám Bộ.
Sau khi đưa Trầm Sinh, Trịnh Quang một đoàn người hấp thu tiến đến mình bộ phận tình báo sau, Tống Khuyết liền đặt cho nó cái tên mới chính là như bây giờ Ám Bộ.
Lão Trầm tiếp tục làm Bộ trưởng, Trịnh Quang đặc cách nâng lên làm Phó Bộ trưởng, phụ trách điều tra, ám sát, cài người một loạt công việc nặng nhọc. Hơn nữa trải qua suy đi tính lại, Tống gia con quyết định để Nhiếp Phong đích thân đi qua, thay mình giám sát cùng quản lý chỗ này.
Còn nguyên nhân mà, đơn giản vì đối với Trầm Sinh, hắn còn chưa hoàn toàn tin tưởng.
Tất nhiên cũng không phải là vì kẻ này tâm sinh hai ý, ít nhất Tống Khuyết có 9 thành khẳng định lão Trầm là thật tâm quy phục đấy. Nhưng mà trải qua một lần biến cố, người này tính cách có vẻ trở nên âm u không ít.
Không đơn thuần là hắn đa nghi, mà thật sự Trầm Sinh cũng không hoàn toàn giống ban đầu nhìn qua vô hại như vậy. Hắn dưới tay có lẽ còn nắm giữ vài bí mật tử sĩ mà không ai hay biết. Tống Khuyết cũng là thông qua Chu Tiểu Ngọc sau đó một chuyện mới là suy đoán ra việc này mà thôi.
Ngày đó, sau khi nghe tin mình tình ca ca chết, lão công lại chạy không thấy bóng hình. Dâm nữ này liền tá hỏa vội vàng thu dọn đồ đạc dẫn theo 2 đứa con muốn âm thầm trốn đi.
Đáng tiếc còn chưa ra khỏi nhà đã bị đang nổi điên Linh Giang Bang người bắt tại trận. Lập tức cho khống chế lại muốn dựa vào đó uy hiếp Trầm Sinh.
Nhưng mà đời không như mơ nên thường giết chết mộng mơ, lão Đỗ bàn tính đánh rất vang nhưng làm sao có vẻ tìm lầm người. Trung trinh quả cảm Chu Tiểu Ngọc cô nương vậy thà chết chứ không chịu khuất phục, không muốn vì mình mà làm hại đến yêu dấu trượng phu.
Chính vì thế sau khi bị bắt không lâu, nhân lúc trong đêm tối đám lính canh không để ý, vị này liệt nữ đã âm thầm dùng trên đầu trâm độc tự sát. Trước khi chết còn cắn răng đem mình hài tử mang theo, cả 3 mẹ con cứ thế cùng nhau thương tâm chết rồi.
Cái này để mọi người đều không nhịn được vì nàng tiếc thương đau xót. Lòng kính nể bao nhiêu lại đối với tội khôi hoạ thủ Đỗ Như Hối cùng Linh Giang Bang người căm hận bất bình bấy nhiêu.
Nói chung là vị này nhân huynh khổ tâm mưu tính một phen muốn vạch trần tội ác của ma đầu nào đó nhưng cuối cùng lại thành sôi hỏng bỏng không. Dù thực sự có lòng tốt muốn nói ra sự thật cho thiên hạ đề phòng nhưng kết quả thành ra là lần nữa phải ấm ức phải chịu thêm tiếng mắng của người đời cay nghiệt.
Lão Đỗ có lẽ thật chỉ biết trốn vào một góc khóc lớn một hồi, thật sự quá nghẹn khuất rồi.
...
Trên đây chính là trên phố phường lan truyền câu chuyện.
Tất nhiên, biết rõ Chu Tiểu Ngọc là loại người gì Tống gia đối với cái này một phen giải thích đó là một chữ cũng không tin. Nhưng càng như thế, hắn càng thêm khiếp sợ đối với Trầm Sinh lòng dạ sắt đá.
Hắn sẽ không đánh giá gì, nhưng hai đứa nhỏ kia nói thế nào cũng cùng lão Trầm sống chung lâu như vậy. Con người đâu phải cỏ cây, dù gì cũng phải có chút tình cảm chứ.
Thằng này lại vẫn có thể xuống tay, thật sự là đủ tàn nhẫn.
Hơn nữa sau đó hắn còn diễn ra một bộ đau tê tâm liệt phế, vừa nghe tin dữ liền khóc đến chết đi sống lại đồng thời còn tự dùng bản thân máu tươi viết văn tế. Lấy đó làm minh chí thề sẽ có một ngày giết Đỗ tặc vì ái thê trả thù.
Nhớ khi đó nhìn hàng này một phen thâm tình diễn xuất, đến bây giờ Tống gia vẫn còn cảm thấy ớn lạnh sống lưng đây.Chính vì thế, hắn liền nhất định phải tăng mạnh đối với Trầm Sinh giám sát cùng đề phòng.
Kẻ này sống trong môi trường toàn là gián điệp, có lẽ ngay cả bộ mặt cùng cảm xúc thật nhất của mình lão Trầm cũng đã quên. Thực sự không ai dám chắc chắn nó tình cảm cùng lòng trung thành là có mấy phần chân thực, mọi biến cố đều có thể phát sinh.
Trừ khi Tống Khuyết ngu, nếu không cũng không thể yên lòng giao hết thứ trọng yếu như Ám Bộ cho hắn, có giữ lại chút đề phòng cũng là tất nhiên.
Chỉ là đối mặt với con hồ ly này, không biết lão Nhiếp có hay không đảm đương được trọng trách. Nhưng bây giờ nhân thủ thiếu thốn, Tống gia chỉ có thể trước tạm thời dùng ra một biện pháp như thế, đợi sau này có điều kiện hắn tất nhiên sẽ tăng mạnh quản lý Ám Bộ, nhằm nắm thật chặt nó trong lòng bàn tay mình.
Thứ này trong lòng hắn địa vị so với Nguyệt Khuyết Các còn cao.
Bây giờ Ám Bộ sau lưng có nguồn tài lực khổng lồ nâng đỡ, sau đó còn được hắn giúp đỡ huấn luyện phi ưng truyền tin. Có lẽ không ra mấy năm, dưới tay Tống Khuyết mạng lưới tình báo có thể sẽ len lỏi đến khắp Đại Viêm hoặc ít nhất là phía Nam vực mấy đạo xung quanh.
Bằng vào Trầm Sinh khả năng, cái này cũng không phải là việc không thể nào, hoặc phải nói là trong tầm tay.
Chính vì thế, Tống lão gia mấy ngày này còn đang ấp ủ một kế hoạch thành lập cho mình một cái truyền thông đế quốc đây.
Theo hắn, thu thập tình báo chỉ để bán tin cho mọi người thế này còn chưa hoàn toàn là vật tẫn kỳ dụng. Cứ phải như Thiên Nhai Hải Các người mới là vương đạo, nắm giữ hiện nay trên đời duy nhất một cái con đường phát tin, bọn họ lời nói chính là chân lý, quyền uy cực trọng.
Muốn bôi xấu ai liền bôi xấu ai, muốn ca tụng ai liền ca tụng ai, người khác có muốn cãi cũng không cãi được, không có cách nào để cãi.
Người ta mở mồm nói chính là cả Đại Viêm mấy trăm triệu người cùng nghe, ngươi có gào phá họng vậy thì truyền được đến mấy người, thích thì cãi nữa đi.
Ngay cả việc đặt danh hào cho mỗi người cũng không cần phải tham khảo ý kiến chủ nhân gia đâu. Nói ngươi là cái gì ngươi liền chính là cái gì, khỉ đột hay gấu đen ngươi cũng không có quyền từ chối. - Đối với cái này tiện nhân nào đó vẫn còn canh cánh trong lòng.
Vì thế, trải qua cẩn thận suy tính, Tống gia còn cho ra kết luận là. Sau này nếu muốn làm lớn, nhất định phải nắm giữ cho mình một phần mạng lưới truyền thông. Ít nhất đảm bảo mình tiếng nói còn vang lên cho người khác được biết như vậy, như thế nhiều chuyện ít nhất bản thân còn không đến mức quá bị động.
Mình đã có điều kiện, có thủ đoạn, vậy không có lý do gì bỏ qua miếng thịt béo bở này mà không làm cả. Đợi Ám Bộ hoàn toàn hấp thu xong Lục Nhĩ đồng thời đứng vững bước chân sau, Tống Khuyết suy tính bản thân cũng có thể làm một phần tờ báo.
Không cầu lập tức cạnh tranh với Giang Hồ Ký Sự, hắn còn chưa có bản lãnh đó. Nhưng trước hết định vị thị trường là xung quanh Dương Nam đạo là được, sau này làm lớn thế nào còn tuỳ vào điều kiện mà hoạch định.
Dù sao chỉ bằng nơi này sức mua, một tháng kiếm cái trăm vạn lượng bạc hẳn dễ như húp cháo vậy thôi.
Vừa mở rộng mạng lưới, vừa kiếm thêm thu nhập lại tăng quyền uy cho mình. Toàn thấy việc tốt thế này cớ sao không làm?
Lúc đó thuê người chấp bút vì mình viết lên mấy trang ca tụng công đức, đắp nặn hình tượng Thiên Đao đại nhân hắn anh minh thần võ, quang minh lỗi lạc, tiêu sái phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong.... nghĩ đến đây tiện nhân nào đó liền muốn cao trào.
Nói chung, Tống đại quan nhân là cứ thế định rồi.
Có mục tiêu để phấn đấu hắn cũng không rảnh đi lung tung kiếm chuyện nữa, Linh Giang quận lần nữa được yên bình, việc Linh Giang Bang nội loạn lần này cứ như thế coi như kết thúc.
Được lợi nhiều nhất chính là người tốt có hảo báo Tống lão gia. Không phải làm gì, chỉ ngồi đó há mồm là có quả sung chín mọng ngon lành như Lục Nhĩ rơi vào, ăn được đến mồm mép bóng nhẫy ngon lành.
Còn Đỗ ca mà ….
Không nói cũng được!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.