Phía bắc rừng hoang, bên một đầm nước nhỏ.
Bị Tống lão gia nói bóng nói gió dè bỉu mình tướng mạo sau Thiên Hương tức thì giận không thể át.
Nhưng cũng may trải qua vài lần giao lưu tâm sự như vậy, 2 bên coi như đã sờ rõ ngọn ngành của nhau, cũng tự biết kiềm chế đôi chút vì thế nàng mới không đương trường bão nổi.
Tống Khuyết cũng không thực sự dám chọc nộ con mụ điên này, thấy nó có dấu hiệu hắc hóa liền chạy nhanh nói:
“Chuyện chúng ta trước đó đã thống nhất, ngươi đừng cố tìm cách thay đổi rồi. Dù sao hôm nay không tắm ngày mai về tắm cũng không chết, tiểu nha đầu ngươi vẫn quyết tâm phải tắm vậy tùy tiện ngươi. Chỉ cần tránh chỗ đầu nguồn ta lấy nước ra liền được, không cần lo lắng bản thiếu sẽ giở trò rình trộm. Nếu ngươi thích ta cũng có thể hướng thiên thề độc, như thế hài lòng đi?”
Tiểu tặc này nói đến đường hoàng, nàng vừa rồi vùi người xuống núi độc trùng khiến cho toàn thân khắp nơi đều là bẩn, đối phương ngay cả đứng gần cũng phải cau mũi nhăn mặt chẳng lẽ bản thân mình lại không cảm thấy khó chịu. Hơn nữa bằng tính cách phản nghịch của nàng, bây giờ càng là không tắm không chịu được.
Nhưng đầm nước này bé xíu chỉ khoảng chục mét vuông, những chỗ khác cũng chỉ là một khe suối nông còn chưa đến đầu gối vậy còn có sự lựa chọn nào sao.
Trợn mắt nhìn người nào đó không có tác dụng sau, tiểu ớt cay đành hậm hực đi đến mấy cái cây bên cạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-muon-lam-thien-dao/1369910/chuong-410.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.