Chương trước
Chương sau
Cự Liễu Thôn, khu nghĩa trang.
Dù đã lâu chưa quay lại chỗ này, nhưng khu mộ viên của Tống Khuyết cha mẹ cùng cách đó không xa Lý Thiết mộ nhìn qua vẫn cực kỳ sạch sẽ, gọn gàng.
Nhất là Tống thần tiên thân sinh phụ mẫu nơi, vậy có thể nói hương khói nghi ngút. Trong thôn người hơi có chút sự cần liền sẽ ra đây thắp một nén nhang cúng bái cầu nguyện, rất có giá thế muốn đem hai vị này đưa lên thần đàn.
Nhìn đây hết thảy, Tống lão gia cũng cảm thấy ấm lòng.
Đến nơi này, không cần hắn làm gì, Dương Mật, Dương Tử hai tỷ muội đã nhanh nhẹn tiến lên bắt đầu thu thập dọn dẹp đồ vật, bày ra lễ cúng.
Không có việc gì làm hắn liền thảnh thơi đứng một bên nghe Tả Mục thằng này thần côn bắt đầu há mồm phun nước bọt ba hoa chích choè:
“Thiếu gia, lão gia và phu nhân khu mộ đặt chỗ này địa thế thật không sai. Trái có thanh long phải có bạch hổ chầu phục, sau lưng dãy núi bao quanh ôm ấp, cây cối xum xuê tươi tốt, chính là một nơi cát mộ.
Đáng tiếc trước mặt chỗ này thiếu thuỷ khí. Long, huyệt, sa, thuỷ, nơi này có 3 riêng thuỷ lại khuyết, như thế lại không phải kế lâu dài.”
Dùng cái quạt lông mới mua khoa tay múa chân chỉ vài cái, lão Tả mới hài lòng tiếp tục:
“Thiếu gia, ngài có điều kiện như thế không bằng tại trước khu nghĩa trang đào một hồ nước, tốt nhất lại lấy dòng từ trong núi nước trong dẫn về. Nếu được như thế liền sẽ tạo thành thế tiền chu tước, hậu huyền vũ.
Có tứ linh trấn tứ phương, đây chính là quy cách giống vua chúa xây lăng tẩm như vậy, sau này ngài Tống gia con cháu cũng sẽ được tổ tiên phúc vận che chở đời đời không suy.”
Nghe hắn nói như thế thần dị, vẫn đi theo đoàn người Chung Khôi lúc này hiếu kỳ tiến lên:
“Không biết vị này tiên sinh là?”
“Chung bá, vị này chính là Tả Mục, ngoại hiệu Thiên Cơ Tử, chính là trên giang hồ cực kỳ có danh tiếng huyền học đại sư.”
Dù sao cũng là mình thuộc hạ, Tống gia thuận mồn liền cho thằng này đánh bóng một chút tên tuổi.
Đừng nói, nhìn Gia Cát Tả Mục tiên sinh tiên phong đạo cốt bộ dáng, nghe hắn cái kia vênh váo trâu bò đạo hiệu, lão Chung lập tức kinh như gặp thiên nhân, lúc này liền nhiệt tình tiến lên:
“Tả đại sư, không biết nếu như theo lời ngài đào một cái hồ nước tại đây vậy trong thôn người có thể hay không cũng được nhận phúc vận?”
“Cái này tự nhiên!”
Tả Mục tiêu sái lắc lư quạt lông vuốt râu cười gật đầu:
“Khi đó chỗ này sẽ thành một khu tiểu long mạch, các ngươi thôn dân đem ông bà cha mẹ an táng tại đây cũng sẽ lây dính một tia long khí, sau này con cháu tự nhiên sẽ được tổ tiên phù hộ.
Nhưng phải chú ý khi chôn, xem tuổi xem hướng cũng là một môn học vấn, cần cẩn thận nhiều hơn nếu không sẽ thành phản tác dụng, khi đó ngược lại biến thành hung trạch quấy phá hậu nhân cũng không phải chuyện ít xảy ra.”
“Cái này .... còn như thế nguy hiểm.” - Lão Chung cũng hơi sợ.
“Cũng không cần quá mức lo lắng, chỉ cần các ngươi chọn hướng lưng dựa núi, mặt hướng hồ vậy đại thể cũng sẽ không xảy ra vấn đề.”
Nghe Tả Mục cam đoan, Chung Khôi lúc này mới thở nhẹ một hơi, vui sướng chắp tay cùng hắn tạ ơn liền quay sang Tống Khuyết dò hỏi.
“A Khuyết, ta xem bây giờ cũng đang lúc nông nhàn, không bằng để ta trở về huy động thôn dân trai tráng đi ra chỗ này đào một hồ nước. Việc này tất cả mọi người đều hưởng lợi, hẳn mọi người đều rất sẵn lòng.”
“Không cần như thế phiền phức, nếu đã muốn làm vậy làm cho đàng hoàng. Để ta cho người vào trong trấn kéo một đội thợ xây đi qua, đào đất, kè đá bờ hồ, lát gạch, nhân tiện sửa sang lại khu nghĩa trang cho thật xinh đẹp.”
Dù sao đã mất công làm, mình lại không thiếu tiền vậy xây hoành tráng một chút cũng không thành vấn đề. Tiện thể để Tả Mục xem lại quy cách phong thủy, chỉnh trang lại một khu lăng mộ thật bề thế cho Tống phụ, Tống mẫu dưới suối vàng cũng được mát lòng.
Tống lão gia cứ như thế vui sướng quyết định rồi, lão Chung cũng chết sống yêu cầu phải điều một nhóm thôn dân đến góp công góp sức. Không lay chuyển được hắn Tống Khuyết cũng tuỳ theo lão đầu này rồi.
Lúc này Dương gia tỷ muội đã chuẩn bị xong xuôi hết thảy, mấy người không nói chuyện nữa liền tiến lên cho Tống Khuyết phụ mẫu tế bái một hồi, lại cho xung quanh các mộ hương thân thắp một nén nhang xong mấy người liền tách ra ai về nhà đấy.
…….
Kính Hồ, nơi này so với lúc trước Tống Khuyết rời đi cũng không có gì thay đổi. Nếu có chút khác biệt vậy chỉ là bao quanh rừng trúc càng thêm tươi tốt rồi, đem trọn vẹn biệt viện gần như cách biệt với thế giới bên ngoài.
Đang độ ngày xuân, trong vườn cây cối trăm hoa đua nở càng tăng thêm không gian lung linh sắc màu.
“Thiếu gia, đây là trước kia nhà của ngươi sao? Thật đẹp, so với Mai Trang còn đẹp hơn.” - Dương Tử thích thú hô to gọi nhỏ.
Tống Khuyết chỉ cười ha ha xoa nàng đầu nhỏ. Kính Hồ ngoại trừ cái này hồ nước cùng xung quanh rừng núi xanh ngút ngàn vậy cảnh sắc cùng kiến trúc là kém xa Mai Trang.
Hơn nữa ở Mai Trang bị hắn lung tung xây dựng thêm bao nhiêu kiến trúc mới khiến loạn thất bát tao lên như thế, vốn có của nó ban đầu cũng là cực kỳ xinh đẹp.
Không kịp để Dương Tử khắp nơi chạy loạn thăm thú, Dương Mật đã kéo nàng vào nhà bắt đầu thu dọn, sắp xếp đồ đạc. Lần này bọn họ mấy người sẽ ở lại đây một ít hôm.
Manh Manh lúc này về tới địa bàn cũ của mình liền vui sướng từ xe ngựa nhảy xuống, nhanh nhẹn chạy mấy bước liền leo lên chiếc ghế dài ngoài sân khoan khoái nằm nhắm mắt. Còn lại Husky, Ngộ Không cũng không kém, lúc này đã vung ra chân tung tăng chạy nhảy khắp nơi.
Thanh lãnh Kính Hồ lập tức ngập tràn sức sống.
“Nơi này địa thế thật kỳ lạ.”
Thần côn Tả Mục từ lúc bước vào vẫn không nói gì chỉ một mực nhíu mày quan sát lúc này bỗng mở miệng. Nghe thế Tống đại quan nhân liền nhướng mày:
“Như thế nào kỳ lạ?”
“Thiếu gia, ngài có cảm thấy hay không tại nơi đây nhiệt độ so với ngoài kia thấp hơn khá nhiều?”
Không chờ Tống Khuyết trả lời, lão Tả đã tiếp tục:
“Nguyên nhân là do tại hồ nước kia bên dưới có một luồng âm khí rất nặng, địa thế chỗ này theo phong thủy có thể coi là một nơi âm sát chi địa, thật sự không phải một nơi quá tốt để xây nhà. Ngược lại cực kỳ thích hợp với đám kia ma giáo yêu nhân luyện thi dưỡng hồn.
Tất nhiên đối với chúng ta võ giả vậy một chút âm khí này không tính là cái gì, nhưng dù sao cũng là không quá tốt, người bình thường ngài tốt nhất không nên cho lâu dài ở lại nơi đây.”
Nghe Tả Mục nói chuyện, Tống Khuyết lập tức lâm vào trầm tư.
Quả thực như thằng này nói, tại Kính Hồ biệt viện không khí lúc nào cũng cực kỳ mát mẻ, trước đây hắn còn tưởng do nhà gần hồ lại bao quanh bởi núi rừng nên mới thế. Nhưng giờ mới biết hóa ra không phải, tiện đây Tống Khuyết cũng bừng tỉnh đại ngộ.
Trách không được ngày xưa nơi này liền xuất hiện quỷ nước, vậy hẳn cũng là do cỗ kia âm sát khí lâu ngày nuôi dưỡng mà nên.
Lão Tả ánh mắt rất lợi hại nha – Tống gia cực kỳ hài lòng.
Quay sang cái này mới chiêu mộ tiểu đệ, Tống Khuyết cười hòa ái gật đầu:
“Tả Mục ngươi nói không sai, trước đây ở chỗ này lâu dài bị một con quỷ nước chiếm, trong thôn người dân không ai dám lại gần, những kẻ gan lớn đến đây thăm dò hết thảy đều bị nó ăn thịt rồi.
Mãi sau này ta đến đây đem con quỷ này chém, tại đây xây lên mấy gian nhà này trấn trạch, Cự Liễu thôn mới thoát được cái này họa loạn.”
Nghe hắn nói đến nhẹ nhàng bâng quơ nhưng mấy người có thể tưởng tượng ra được trong đó hung hiểm, tất cả đều nghiêm nghị khởi kính:
“Thiếu gian nhân nghĩa!”
“Ha ha, chuyện nhỏ mà thôi!”
Trong lòng đồng dạng đắc ý phi thường Tống tiện nhân vẫn giả ra bộ dáng vân đạm phong khinh khoát tay, đợi hưởng đủ mọi người ánh mắt cúng bái hắn mới quay sang hỏi:
“Lão Tả, cho ta chỉ xem nơi âm khí đầu nguồn là ở chỗ nào?”
“Tốt thiếu gia!”
Nhặt lên một hòn đá nhỏ tìm một vị trí gần giữa hồ ném xuống cho mọi người nhìn, Tống Khuyết lúc này âm thầm đem vị trí ghi nhớ mới hài lòng gật đầu đi vào trong nhà.
......
Buổi tối hôm đó tự nhiên là cần phải linh đình mở tiệc.
Có Tống gia 7 người, thêm nữa Lý gia 3 người cùng Chung Khôi, Tống Khuyết cùng Ngộ Không liền xắn tay lên cho mọi người chuẩn bị một bàn tiệc lớn.
Cá om dưa, gà quay, thịt thú rừng ... hơn 10 món tủ mang ra, để lâu ngày không được thưởng thức lão Chung kích động đến lệ nóng doanh tròng.
Ngay cả Gia Cát Tả Mục tiên sinh mới nhen nhúm lên ý định chạy trốn lúc này lại một lần nữa luân hãm, ăn no uống say một hồi liền đem chuyện này quên. Càng thêm kiên định quyết tâm ôm đùi Tống gia đến khi nào người hịu thì thôi.
Không vì gì khác, ngày ngày có thể ăn ngon uống sướng thế này vậy chết cũng đáng. Lão Tả cứ thế sung sướng quyết định rồi.
Đợi dặn dò Lý Tín tiện đường tiễn đã say khướt lão Chung về nhà, đã một ngày tàu xe mệt nhọc Tống gia mấy người lúc này liền bắt đầu về phòng nghỉ ngơi từ sớm.
Nơi này chỉ có 3 phòng, chính vì thế Hùng Bá 4 người liền chia cặp hai người 1 phòng, còn lại Tống Khuyết cùng Dương gia tỷ muội liền ở chung một phòng đấy.
Mấy con đại gia Manh Manh hôm nay đành ủy khuất rồi, phòng bếp, kho chứa đồ hay ngoài sân khách sạn ngàn sao vậy tùy tiện bọn nó chọn.
Còn bọn nó chủ nhân Tống lão gia lúc này đang lâm vào thiên nhân tranh đấu.
Đánh hay không đánh? Đó là một vấn đề.
Nhìn trước mặt như búp bê sứ Dương Mật, Dương Tử đôi này song bào thai. Cả người chỉ mặc một cái yếm nhỏ lúc này đang mặt nhỏ hồng hào e thẹn nửa che nửa lộ trốn trên giường nhìn hắn. Tống gia đã sớm thú huyết sôi trào.
Làm cầm thú hay cầm thú cũng không bằng, nan đề này chưa bao giờ là dễ trả lời.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.