Chương trước
Chương sau
Nói xa nói gần trò chuyện nửa buổi, Vân Lai Phúc lúc này mới cho đại ca mình một cái nháy mắt ra hiệu, người sau lập tức lĩnh ngộ.
“Ta còn nghe nói trước kia Vân Sơn cũng đã từng mời chào hiền chất gia nhập Vân gia, nhưng chỉ là do điều kiện không thể thỏa đàm nên cuối cùng lại thôi, không biết thực sự có việc này?”
Nghe Vân Thiên Tường hỏi, Tống Khuyết khẽ nhíu mày nhưng cũng không có gì giấu giếm, rất thẳng thắn thừa nhận:
“Là có chuyện như vậy, khi đó ta vừa đến Thanh Hà, Vân Tổng quản có lòng ái tài muốn dìu dắt tại hạ một hai nhưng tiểu tử lại cảm thấy quá gò bó nên cuối cùng đành thôi, cô phụ Vân gia một phen tâm ý.”
“Hừ, thật sự thành công thì ít mà hỏng việc thì nhiều đồ vật. Đối với hiền chất bực này kinh tài tuyệt diễm hạng người không biết toàn lực mượn sức còn chi li tính toán làm gì, ta lần sau nhất định phải thật nặng trách phạt hắn Vân Sơn mới được.”
“Bá phụ quá lời, Vân Tổng quản cho ra điều kiện đã rất hậu hĩnh, chỉ là tiểu tử khi đó không biết điều, hơn nữa tính cách ta tản mạn đã quen nên mới không chịu tiếp thu mà thôi.”
Có Tống gia nói đỡ, Vân Thiên Tường trên mặt mới nguôi đi mấy phần. Giả lả khách sáo một phen sau liền đi thẳng vào mục đích:
“Hiền chất, ta lúc này lần nữa trịnh trọng mời ngươi gia nhập Vân gia, không biết ý ngươi thế nào?”
“Chỉ cần ngươi đồng ý, Vân Hải Các tài nguyên liền có thể tùy ý sử dụng, chúng ta Vân gia sẽ đứng sau toàn lực duy trì ngươi đấy. Vân gia nữ nhi, chỉ cần hiền chất ngươi vừa ý ai vậy ta có thể làm chủ đem người đó gả cho ngươi, kể cả ta nữ nhi Vân Diễm cùng Vân Hi đều có thể.”
Lời này vừa dứt, vẫn ngồi bên cạnh Tống Khuyết Vân Hi sắc mặt lập tức trắng cắt không còn giọt máu, hắn còn âm thầm lưu ý thấy trong mắt nàng thất vọng cùng không cam. Cái này không hẳn là vì Vân mỹ mi đối với Tống gia không có hứng thú, đơn thuần chỉ là bị người coi như lợi thế đến trao đổi lợi ích mà tuyệt vọng cay đắng thôi.
Tống Khuyết cũng không cấm đối với nàng dâng lên mấy phần đồng tình. Ai nói sinh ra ở hào môn liền tốt rồi, sướng khổ như thế nào đôi khi chỉ có người trong cuộc mới có thể thiết thân cảm nhận.
Đối với việc dùng nữ nhi đem ra buôn bán thế này Tống đại quan nhân thái độ cũng là phản cảm đấy, vì thế hắn một chút nghĩ ngợi cũng không có liền trực tiếp lắc đầu, cũng không quản đối diện Vương Diễm liên tục nháy mắt đưa tình.
“Đa tạ bá phụ, nhưng rất tiếc hiện ta đang rất hài lòng với cuộc sống bây giờ của mình. Hơn nữa dưới tay ta cũng có không ít huynh đệ vì ta mà bán mạng, ta cũng không thể làm những việc để mọi người thất vọng được.”
“Tống tiểu hữu ngươi nghĩ thế liền sai, ngươi gia nhập Vân gia vậy của ngươi sản nghiệp sau này vẫn sẽ là do ngươi quản. Khi đó ngươi Nguyệt Khuyết Các có Vân Hải Các nâng đỡ, quy mô lập tức sẽ phải lớn mạnh mấy lần, phía dưới người hẳn vui vẻ còn không kịp nói gì đến thất vọng đây.” – Vân Lai Phúc lập tức cho hắn phân tích.
Vân Hi đại ca Vân Kinh Long lúc này cũng thân thiết mở miệng:
“Đúng vậy Tống huynh đệ, các ngươi Nguyệt Khuyết Các vừa khởi bước đã không thiếu người nhớ thương, việc vừa rồi cái gì Kim Tiền Bang đến phạm là minh chứng rõ nét nhất, sau này việc như thế không ai dám nói là sẽ không tiếp tục xảy ra. Sau lưng ngươi không có chỗ dựa, chẳng may đối phương làm liều vậy ngươi biết chống đối làm sao? Không thể chủ quan nha!”
Đối với mấy người này một phen ngôn từ Tống Khuyết cũng chỉ cười một cái cho qua, lần này đến Dương Nam hắn mới rõ ràng Vân gia cũng không như mình tưởng tượng lớn mạnh như vậy, cái bọn họ gọi là chỗ dựa cũng chỉ có thể coi như có còn hơn không mà thôi.
Hơn nữa bằng hắn bây giờ bay lên chi thế, nói Vân gia đặt cược quyết tâm đầu nhập vào hắn còn được. Để Tống lão gia đầu nhập vào bọn hắn đây cũng là không thể nào, vì thế hắn rất chân thành từ chối:
“Đa tạ mọi người vì ta suy nghĩ, nhưng binh đến tướng đỡ, nước đến đắp bờ, mọi việc rồi sẽ tìm được đối sách. Ta tính cách ngang bướng đã quen, chưa đâm ngã đến đầu rơi máu chảy là chưa biết quay đầu đấy, đành cô phụ Vân gia một phen ý tốt rồi.”
“Tống hiền chất ngươi không suy nghĩ thêm một chút nữa?” – Lúc này Vân Thiên Tường giọng đã bất giác nặng thêm mấy phần.
Nhìn thằng này vẫn thản nhiên lắc đầu, Vân Lai Phúc không nhịn được bắt đầu lạnh giọng:
“Tống thiếu hiệp, ngươi phải biết rằng hiện giờ ngươi nguồn thu chính đều đến từ Liệt Hỏa Tửu do chúng ta thay bán. Thứ này các ngươi đạt được lợi ích vậy sẽ không nhỏ đi? Hiện giờ bên ngoài đối ngoại đều là do ta Vân gia đứng lên chủ đạo, nếu ngoại nhân biết thứ này tất cả đều của ngươi vậy lúc đó hẳn không chỉ đơn giản là một nho nhỏ thế lực như Kim Tiền Bang đến thăm như vậy. Tống công tử, ngươi trước khi quyết định nên cân nhắc kỹ càng.”
Lời này đã lộ rõ đe dọa chi ý, bọn họ Vân gia muốn công khai việc hắn nắm giữ Liệt Hỏa Tửu phối phương để ép hắn đi vào khuôn khổ. Tống Khuyết lúc này sắc mặt cũng là trầm xuống:
“Cái này không cần Vân Nhị gia phí tâm, ta có thể khẳng định tại Dương Nam này sẽ không có ai dám đối với chúng ta Nguyệt Khuyết Các xuống tay. Dù cho là có vậy đối phương cũng không phải là Vân gia có thể chống lại được.”
“Tống Khuyết, ngươi đây là có ý gì!”
“Ngươi …”
“Nhị thúc!” - Vân Hi tức giận quát lớn.
“Cha, Tống công tử muốn làm gì hẳn đều đã có tính toán của riêng mình. Chúng ta Vân gia liền như trước đó làm Nguyệt Khuyết Các tin cậy nhất minh hữu liền là, cần gì phải buông lời nặng nhẹ đây.”
“Ái chà, Thất muội, còn chưa gả cho người ta mà cùi trỏ đã hướng ra ngoài, một lòng chỉ biết chăm lo cho tình lang đây.” - Vân Diễm đối với nàng này đã sớm khó chịu, không bỏ qua cơ hội buông lời cay nghiệt.
“Ngươi câm miệng!”
“Ngươi ….”
Vân mỹ mi khó được một lần nổi giận để Tống gia cũng được mở mang tầm mắt.
Mắt hạnh trừng lên không mất uy nghiêm, chậc chậc, quả thật bá đạo mỹ nữ tổng tài nha!
“Đủ, trước mặt khách nhân hô to gọi nhỏ còn ra thể thống gì.” - Cuối cùng vẫn là Vân Thiên Tường đứng ra kết thúc trò khôi hài này.
Quát dừng Vân gia hai nữ cãi nhau, thuận tiện đem vấn đề vừa rồi ném sang một bên, hắn lại tiếp tục cùng Tống Khuyết như không có việc gì hàn huyên chuyện nhà.
Nhưng dù sao trong lòng mấy người vẫn có cách ngại, cuộc gặp mặt này không tính vui vẻ gì. Nói chuyện một hồi Tống gia liền mượn cớ từ chối đối phương giữ lại dùng bữa, cùng Vân Hi nói câu tạm biệt liền đứng dậy ra về rồi.
Từ hôm nay thái độ đến xem Vân gia người vậy cũng không như thế nào tôn trọng hắn cái này minh hữu. Cũng chỉ như những người khác muốn đem hắn tất cả nuốt cái trọn vẹn mà thôi.
Nếu thực sự coi nhau bình đẳng, ban đầu Vân Thiên Tường đã không ngầm đồng ý Vân Lai Phúc ra tay thăm dò. Hôm nay nếu đổi lại một người khác như Đỗ Như Hối hay chỉ là Lâm Chấn Kiệt vào vị trí của hắn xem, bọn hắn Vân gia dám tuỳ tiện làm thế đối phương không nói hai lời lập tức trở mặt.
Đây hết thảy đều do nhân gia coi Tống gia hắn làm một con ma cà bông đến xem. Vân gia đang ban ân cho ngươi, vậy ta khen ngươi, đánh ngươi cũng đều là muốn tốt cho ngươi, ngoan ngoãn mà cam chịu.
Tống đại quan nhân tâm mệt, đến cuối cùng vẫn chưa thực sự hiểu được mấy người này mục đích là gì.
Ra oai phủ đầu rồi ép hắn đi vào khuôn khổ?
Hẳn có chút ý tưởng là thế nhưng không phải hoàn toàn. Nghĩ không ra hắn cũng không thèm nghĩ nữa, rất nhanh lắc đầu đem suy nghĩ ném ra ngoài, chỉ có thể cảm thán trong thành người sáo lộ rất sâu.
…..
Vân gia,
Đợi tiễn Tống Khuyết đi rồi Vân Hi lúc này mới nổi giận đùng đùng quay về khách sảnh.
“Phụ thân, chuyện hôm nay lại là như nào? Ta mất bao công sức mới mời được người về đây làm sao các ngươi lại có thể hành động tuỳ tiện như thế?”
Có đám heo đồng đội như này, nếu không phải đối phương là mình trưởng bối có lẽ nàng đã chỉ mặt mắng to.
“Làm sao Thất muội, tình lang hờn dỗi bây giờ giận lây sang chúng ta. Một mao đầu tiểu tử thôi, làm như ngươi mời về được bậc nào nhân vật khó lường lắm không bằng.” - Vân Diễm vẫn thầm hận hắc tiểu tử kia hôm nay năm lần bảy lượt làm lơ mình mị lực.
Hôm nay tiện nhân này ngay trước mặt nàng câu dẫn mình bằng hữu Vân Hi còn nhắm một con mắt bỏ qua đây, bây giờ còn buông lời cay nghiệt vậy còn nhịn được, không chút khách khí mắng lên:
“Im mồm, ngươi cái đồ lẳng lơ này! Hôm nay không có Tống Khuyết ngươi có thể hãnh diện mà lên tầng 2 Vọng Nguyệt Đình.”
“Ngươi … cha! Mau xem nó gọi ta như nào, quả thật là đồ không có giáo dưỡng.”
Mấy đứa con của mình, nhất là tiểu Thất nha đầu này cùng mọi người bất hoà Vân Thiên Tường có biết, bây giờ lại dám ngay trước mặt mình mắng nhau để hắn sắc mặt không phải quá đẹp.
“Tất cả im mồm, suốt ngày chành chọe nhau không biết mệt sao.”
“Hi nha đầu, ta biết ngươi đầu tư lớn vào Tống Khuyết người này, ánh mắt của ngươi cũng không sai. Nhưng hắn bản tính ta xem cũng không phải hạng lương thiện, giống như nuôi không quen bạch nhãn lang đấy.
Nếu ban đầu không cho hắn một cái hạ mã uy để hắn đi vào khuôn khổ vậy sau đừng mơ tưởng khống chế được. Ta cùng cha ngươi hôm nay việc làm cũng là dụng tâm lương khổ, ngươi không cần vì thế mà sinh lòng oán giận.”
Nghe Nhị thúc giải thích Vân Hi giận quá phản cười:
“Khống chế, vì sao các ngươi suốt ngày nghĩ đến khống chế? Tống Khuyết hắn như một con tiềm long lại uyên, chỉ chờ cơ hội liền đằng vân giá vũ bay liệng cửu thiên. Bằng chúng ta Vân gia chút này sức lực, các ngươi còn nghĩ khống chế nhân gia? Cha, nhị thúc, các ngươi không thấy buồn cười sao?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.