Cùng Vân Lai Phúc ngươi đến ta đi đấu hơn 30 chiêu, bằng vào hơn người linh mẫn cùng phản xạ, tuy Tống Khuyết là rơi vào hạ phong nhưng cũng không phải tuyệt đối hoàn cảnh xấu mà vẫn thập phần thoải mái cùng đối phương chu toàn.
Nhưng làm sao, dường như đánh lâu như vậy vị này Vân Nhị gia cũng bắt đầu nổi tính tình.
“Bách Hoa Hồ Điệp!”
Trên tay Vân Lai Phúc rực lên hồng nhạt quang mang, 2 tay liên tiếp xuất thủ để lại trên không trung hàng trăm đạo tàn ảnh như bách điệp vờn hoa tất mật hướng Tống Khuyết trên thân bay tới.
“Tống công tử, cẩn thận!” – Đứng một bên Vân Hi cũng bị một chiêu này uy thế dọa cho sắc mặt trắng bệch hô lớn.
Đối phương thế tới hung hung, Tống gia cũng không dám lơ là, chỉ thấy hắn đem 2 tay đặt trước ngực, học Tuệ Vô bộ dáng vận sức đẩy ra. Từ giữa 2 lòng bàn tay một lớp kình khí bắt đầu vô hạn nở rộ, đem Vân Lai Phúc hồ điệp nhất nhất chấn tan.
“Ầm ... ầm ... ầm ...”
Liên tiếp tiếng chưởng kình vang lên, dù chặn lại đối phương một đòn, Tống Khuyết cũng là bị chấn cho lùi lại 7, 8 bước, đến sát bờ tường rào mới có thể dừng lại, lúc này dưới đất một hàng gạch xanh càng là bị chấn nát thành mấy vết vô cùng rõ rệt dấu chân.
Cảm nhận trên tay truyền đến cảm giác đau nhói, Tống lão gia dù tính tình hiền lành cũng bị kẻ này gợi lên mấy phần chân nộ.
Chuyện này không vui rồi!
“Hừ!”
Nhìn đối phương đã vội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-muon-lam-thien-dao/1369757/chuong-257.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.