Trên quan đạo thông hướng Dương Nam phủ, Đoàn xe hơn chục chiếc mang cờ tiêu chí Vân Hải Các đang chầm chậm mà đi. Tại nơi giữa đoàn này là một chiếc xe ngựa cực kỳ rộng rãi khí phách, do 4 con tuấn mã đồng thời kéo mới có thể bình thường di chuyển. Lúc này rèm xe vén lên cao, bên trong Tống Khuyết đang cùng Vân Hi đối diện thưởng trà, Thanh Trúc ở một bên hầu phụng. Ô Vân mã đã sớm bị hắn vứt bỏ, tùy ý lang thang chạy một bên. Thằng này tính cách thích hưởng thụ đã quen, khi nãy Vân Hi chỉ mời rơi mời vãi một câu vậy hắn há có chuyện từ chối đạo lý, liền hớn hở đáp ứng rồi nhảy lên xe nàng để mỹ nữ không khỏi răng ngà cắn chặt, đành phải kêu Thanh Trúc cao cao vén rèm, tránh ngoại nhân hiểu lầm. Cũng may tiếp đó thời gian tiểu tặc này thái độ còn rất đoan chính, hơn nữa cách nói chuyện dí dỏm hài hước làm mỹ nhân tâm tình vui vẻ lên rất nhiều. “Ở một nước nọ, Vua sắp đi viễn chinh, Hoàng Hậu thì trẻ đẹp mà tính hơi quá dễ dãi nên Vua lo lắm, không ngủ được. May mắn lúc này Bụt hiện lên cho ngài một phép màu. Rằng nếu người đàn ông nào mà động tới người Hoàng Hậu thì sẽ bị cụt cái bộ phận đó. Vua vậy liền an tâm lên đường chinh chiến. Năm sau Ngài trở về, gọi tất cả các Quan lại trong triều đến bắt phải cởi bỏ xiêm áo kiểm tra. Than ôi, ai cũng bị cụt, trừ mỗi một mình Quan Tể tướng. Vua xúc động vì lòng trung thành của cận thần, nói: Duy chỉ có ngươi là tử tế với trẫm, nay ngươi muốn gì ta cũng thưởng. Tể tướng vui vẻ liền lấy giấy bút ra viết. Xin Bệ hạ nếu có phép màu thì làm cho lưỡi của Thần dài ra như cũ.” “Phốc!!!” Trong xe 2 mỹ nữ lần nữa bị hắn chuyện cười trêu chọc cho mặt đỏ bừng, che miệng cười nghiêng cười ngả. Đoạn đường này đi cũng không nhàm chán, có Tống lão tài xế già ở đây, mọi người tai có thể nói được hưởng no phúc. Bằng kiếp trước kho chuyện cười bậy bạ, hắn liên tiếp đem 2 nàng trêu chọc nghẹn lấy đau sốc hông, tiếng cười như chuông bạc vang lên không ngừng. Xung quanh lão Khổng, lão Thẩm mấy người cũng không đoạn vểnh tai lên chú ý hóng chuyện, sau đó lại nhẫn nhịn đỏ mặt không dám cười to bộ dáng hài hước cực kỳ. Có cái này lạc thú, đoạn đường dài hơn 3 canh giờ cũng không cảm thấy chút nào mệt mỏi. Đợi qua buổi trưa, Dương Nam phủ cao lớn tường thành xuất hiện trước mắt, mọi người vẫn còn cảm thấy dư vị không thôi, chưa hết thòm thèm đây. ...... “Tống công tử, vậy ta trước tiên về nhà một chuyến, không biết nươi có còn cần gì, hay có yêu cầu người cho ngươi dẫn đường đi dạo?” Cho Tống Khuyết 2 người đính 1 gian tốt nhất khách sạn, Vân Hi lúc này mới mỉm cười cùng bọn hắn từ biệt. “Đa tạ Vân tiểu thư, ngươi cứ vội việc của mình, đưa ta đến đây vậy được rồi. Có Thẩm huynh vị này Dương Nam người bản thổ ở đây, không cần lo lắng ta đi lạc đâu đấy.” “Vậy ta yên tâm, tiểu nữ trước cáo biệt, sáng mai ta sẽ quay lại gọi ngươi.” Nhìn Vân gia đoàn người bắt đầu đi xa, Tống, Thẩm 2 người mới sôi nổi dọn đồ vào trong biệt viện. Ngựa đã có tiểu nhị trông nom, bọn hắn đồ đạc cũng chỉ có một bao phục như thế, chỉ đơn giản thu thập tắm rửa một phen liền hết thảy xong xuôi. Tống gia lúc này mới nhàn nhã theo chân Thẩm Tử Minh đi dạo phố phường. Dù là lần thứ 2 đến đây, nhưng hắn vẫn là còn bị nơi này phồn hoa đô thị cho choáng ngợp rồi. Không có cao vút nhà lầu, hoa lệ ánh sáng đèn đường, nhưng đồng dạng lung linh mộng ảo, thêm nữa cảm giác dị vực phong tình, bất giác để tâm người say. Dạo một hồi, đợi màn đêm buông xuống, thiên gia vạn hộ bắt đầu lên đèn, Thẩm Tử Minh mới dẫn hắn đến một quán ăn có tiếng nơi này. Ngư Lư Cổn Tên thật chả hiểu sao với sao, nhưng Tống lão gia cũng không mấy quan tâm, chọn một bàn bên ngoài ban công liền ngồi xuống cúi đầu nhìn đường, mặc cho lão Thẩm cái này thổ địa thông tùy ý sắp xếp. Điểm mấy món ăn, một bình rượu, đợi tiểu nhi bưng lên trà lạnh, Thẩm Tử Minh mới bắt đầu mở miệng: “Tống thiếu, tại Dương Nam này có 2 đạo thức ăn đặc sắc đó chính là dê và cá. Nơi này chiêu bài món ăn Ngư Lư Cổn chính là đem cá nhét vào trong bụng dê, sau đó bắt đầu quay lên. Vị ngọt của dê, vị thơm của cá hơn nữa với bí chút gia vị cùng độc môn phương pháp khử mùi tanh, đảm bảo ngươi ăn một lần sẽ nhớ mãi không quên.” “Ha ha, xem ra hôm nay đi cùng Thẩm huynh vậy là đúng rồi!” – Có ăn ngon, Tống lão gia liền vui vẻ. Hai người trong lúc chờ đợi tiếp tục câu được câu không trờ chuyện, ánh mắt hoàn toàn bị trên đường cảnh sắc hấp dẫn. Đợt này đúng dịp Tiệc Trà tổ chức, phía dưới đường đâu đâu cũng thấy đeo đao cầm kiếm giang hồ tuấn kiệt, cũng không thiếu những tịnh lệ bóng hình để trên lầu 2 độc thân cẩu hứng thú tăng nhiều. Đợi tiểu nhị đem thức ăn dọn lên, mùi hương nức mũi mới có thể kéo cả 2 tầm mắt quay lại trên bàn. Lúc này bàn lớn đã dọn ra 7, 8 món đồ ăn, bắt mắt nhất chính là ở giữa một mâm lớn, phân chia làm 2 nửa rõ rệt một bên cá nguyên con một bên lại là thịt dê đã được chặt thành từng miếng nhỏ. Hương khí thơm nồng gai gai khiến Tống đại quan nhân bụng lập tức kháng nghị sôi trào. Không quản lão Thẩm đang tự hành rót rượu, hắn liền cầm lấy đũa gắp lên một miếng nếm thử. Thật sự rất ngon! Thịt cá tươi ngon cộng thêm vị dê ngọt mịn, lại đúng như Thẩm Tử Minh nói không ngửi thấy bất cứ vị tanh hay hoi gì, tuyệt phẩm nha. Không nhịn được Tống Khuyết lại gắp thêm một miếng nhắm mắt tinh tế cảm nhận. Bằng vào hắn hơn người vị giác vậy mà cũng chỉ nếm ra trong đó 8, 9 phần. Còn lại hẳn là độc môn gia vị không sai. Cái này vậy chưa từng nếm qua hắn cũng không có cách nào biết là cái gì. Đem mấy nghi vấn này ném sau đầu, Tống gia cùng Lão Thẩm liền vùi đầu vào ăn uống. Lâu ngày không quay lại nơi này, Thẩm Tử Minh lúc này cũng là thèm không được, không chút khách khí mở bụng ra ăn. Đợi cuối cùng trên bàn thức ăn đã dọn sạch bảy, tám phần. Hai người mới thả chậm tốc độ bắt đầu chén chú chén anh nói chuyện lên. “Lão Thẩm, nhà ngươi ở chỗ nào? Lần này không tiện thể ghé qua thăm nhà chút sao?” Hắn trước đây chỉ biết vị nhân huynh này mẹ mất sớm, lão cha cũng tại mấy năm trước tạ thế, sau đó một mình lang bạt ở Dương Nam. Còn cụ thể như nào cũng không rõ ràng lắm. Nghe Tống Khuyết hỏi, Thẩm Tử Minh không vội nâng ly lên uống một ngụm lớn, hồi ức một lát mới thở dài: “Đa tạ Tống thiếu quan tâm, ta nơi này nhà đã sớm không còn.” “Ồ, không biết là chuyện gì? Thẩm huynh không ngại liền cùng ta tâm sự?” - Nhân dịp rảnh rỗi, Tống Các chủ cũng không ngại quan tâm đắc lực thủ hạ đời sống đấy. Giơ chén cùng hắn chạm một lần, nâng lên uống cạn Thẩm Tử Minh liền không giấu giếm kể ra: “Tại hạ mẫu thân sinh gặp khó, ta ra đời thì nàng cũng mất. Từ đó liền là phụ thân một tay đen ta nuôi lớn. Ta phụ thân trước kia cũng là một vị Ngũ giai luyện tạng cảnh võ giả. Dựa vào tổ tiên để lại cơ nghiệp mở được một võ quán, thu nhận đồ đệ, ngày tháng trôi qua còn không tính trở ngại.” “Đáng tiếc, vì chuyện sinh ý cạnh tranh. 7 năm trước phụ thân cùng một vị võ quán Quán chủ khác quyết đấu, cuối cùng tiếc bại nửa chiêu, bị thua toàn bộ gia nghiệp. Phụ tử chúng ta từ đó phải thuê nhà mà sống, sau đó một thời gian ta phụ cũng bởi ưu sầu sinh bệnh mà qua đời. Tại hạ cũng bắt đầu lang bạt khắp nơi, thay người làm việc mưu sinh kiếm sống.” Nói đến đây hắn liền mỉm cười nhìn sang: “May mắn trong khoảng thời gian đó ta quen được nghĩa đệ, được nhận thức Tống thiếu bực này thiên tài tuyệt thế. Ông trời còn là không đối với ta quá tệ.” Cơ tình bắn ra bốn phía nha! Nghĩ thằng này đến nay còn chưa thấy có bạn gái, hơn nữa cũng không cùng bất kỳ cô nương nào truyền ra tai tiếng đấy. Tống gia bỗng thấy cúc hoa xiết chặt, rùng mình chạy nhanh sang chuyện khác: “Không biết kẻ thù hại nhà ngươi là ai? Thẩm huynh có cần giúp đỡ cứ nói đừng ngại.” Ai ngờ lão Thẩm nhìn rất thoáng, lúc này tiêu sái lắc đầu: “Cũng không tính gì kẻ thù. Quang minh chính đại quyết đấu, phụ thân ta thua cũng là do kỹ không bằng người, không có gì hận thù đáng nói. Nhưng phận làm con, sau này đợi thực lực đủ rồi ta nhất định sẽ lần nữa quay lại tìm đối phương thắng về một hồi, nếu có thể nhân tiện mua lại nhà cũ vậy tốt nhất. Coi như cho cha mẹ, tổ tiên một cái bàn giao, nghĩ đến cha ta tại dưới suối vàng cũng sẽ mỉm cười thanh thản.” Tống gia cũng bị người này lòng dạ rộng rãi chiết phục, thảo nào có thể khiến lão Nhiếp bội phục ngũ thể đầu địa. Nhân cách mị lực có thể nói bạo lều nha! “Thẩm huynh ân oán phân minh, bội phục!” “Tống thiếu quá lời, còn cán ơn ngài đã quan tâm. Có thể vì ngài làm việc là bọn ta những người này cả đời may mắn.” – Ánh mắt khẩn thiết bắn qua để Tống đại quan nhân hô to không chịu nổi. “Ha ha, lão Thẩm ngươi khách sáo. Có việc gì cần hỗ trợ nhớ lập tức nói ra.” - Tống tặc vừa nói vừa bất tri bất giác xê mông lùi ra một chút. Thẩm Tử Minh may mắn không phát hiện thằng này ý tưởng, nếu không hôm nay hắn không lật bàn làm phản không thể. Cùng nhau tuỳ ý nói chuyện trên trời dưới đất một hồi, cả 2 trong lòng đều có tâm sự nên cũng không thiết tha đi dạo nữa, rất nhanh trở về phòng nghỉ ngơi dưỡng sức. Tống gia trước khi ngủ còn không quên chốt cửa thật kỹ. Thẩm huynh, ngươi để tiểu đệ áp lực sơn đại rồi - Mỗ tiện nhân trong đầu suy nghĩ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]