Chương trước
Chương sau
Mai Viên Sơn Trang,
Đầu tháng 2 chính là lúc xuân ý nhất nồng.
Trong ruộng lúa Tống lão gia lúc này đang không ngại khó, ngại bẩn ngồi sát xuống dưới đất, cẩn thận từng li từng tí xem xét Ngọc Dương Gạo cây non tình hình phát triển.
Phải nói cực ký khả quan, có Tesseract năng lượng bồi dưỡng, đám này mầm mống chỉ ngăn ngắn một tháng cũng đã nhú mầm đâm lên mặt đất đến 1 ngón tay, nhìn như những đốm lửa nhỏ đang bừng bừng toả sáng sinh cơ thập phần bắt mắt.
Với đà này vậy có lẽ không đến một năm, đám này ngọc thực mình là có thể thu hoạch, so với bình thường chu kỳ phát triển 1 năm rưỡi ngắn đến gần ⅓.
Tất nhiên bằng hắn tinh lực vậy bồi dưỡng hơn 500 gốc này đã là hụt hơi, quả quyết không dám liều lĩnh đem quy mô mở rộng đấy.
Nhưng dù như thế, 500 gốc Ngọc Dương Gạo đợi đến mùa thu hoạch vậy đủ khiến không biết bao thế lực điên cuồng, vì vậy việc bảo đảm an ninh nơi này bây giờ là trọng trung chi trọng. Hùng Bá, Nhiếp Phong, Đao Tử cùng mấy con sủng vật là phải cử người thay phiên thường trú nơi đây.
Tiểu Yến Tử cũng được hắn xây cho một căn nhà bên góc sân, chỉ làm nhiệm vụ cảnh giới và đuổi đi chim chóc, côn trùng gây hại.
Quả thật giữ còn chắc hơn giữ vàng nha.
Qua lại cẩn thận chăm chút một lượt các cây non, nhìn trong vườn rực sáng sắc đỏ Tống Nông dân mới thoả mãn đứng dậy, tiếp nhận Dương Mật, Dương Tử 2 người đưa lên nước cùng khăn lau qua loa rửa tay. Thận miệng dặn dò lão Nhiếp mấy câu xong liền trở về mình sân nhỏ.
Còn chưa kịp ngồi xuống, lúc này đã có hạ nhân chạy đến:
“Báo, Các chủ! Có người gửi cho ngài phong thư, dặn phải lập tức giao tận tay cho ngài.”
Tống gia nhướng mày, trong lòng dâng lên cảm giác bất tường liền vội vàng đem thư nhận lấy.
“Được, vất vả ngươi. Lui xuống đi!”
Chờ người này lui đi, hắn liền nhịn không được xé ra phong bì, đợi nhìn bên trong vết tích Tống Khuyết sắc mặt lập tức trầm xuống.
Sợ cái gì đến cái gì.
Quả nhiên là Huyết Y con chó kia!
Lão Huyết, 5 lần 7 lượt hỏng gia chuyện tốt, ngươi đây là đang ép ta phải lập tức xử ngươi sao? - Tống lão ma sát khí không ức chế được phun trào để bên cạnh Dương gia tỷ muội cũng cảm thấy rùng mình.
Cũng may, chuyện còn không quá tệ, Tống đại quan nhân xem hết lá thư sắc mặt mới nguôi mấy phần.
Trong thư Huyết Y Tôn Giả hẹn hắn 14 tháng 2 chạy đến Kiếm Nam Đạo một chuyến có chuyện cần làm, cụ thể là gì vậy không nói rõ.
Thời gian này đủ để hắn tham dự xong Dao Trì Tiệc Trà rồi lên đường vẫn dư dả.
Nhưng mẹ nó 14/2, chúng ta lại không cùng nhau đấu kiếm, chọn ngày này hẹn hò làm cái đệch gì? Tống tặc oán niệm vẫn còn rất sâu.
Xem ra chưa trừ được thằng này cuộc sống khó yên nha.
Vận kình đem thư chấn nát, trầm tư một hồi Tống Khuyết mới quay sang Dương gia tỷ muội vẫy tay:
“A Mật, đến cho bản thiếu gia nói rõ ràng ngươi đại ca Hổ Tử, lần này tiện đường có thể ta sẽ đến Kiếm Nam đạo dạo một vòng.”
Vốn mặt có chút trắng 2 tiểu nha đầu nghe vậy kích động 2 mắt vụt sáng, lập tức đem chuyện thiếu gia vừa doạ sợ bọn họ quên. Hấp tấp chạy đến bên người cho hắn đấm vai bóp đùi, miệng líu lo kể chuyện.
Mất cả buổi, đem vị này Hổ Tử nghe ngóng rõ ràng, gọi thêm trong thành họa gia dựa theo 2 nha đầu mô tả khuôn mặt vẽ ra chân dung gần giống thực nhất, Tống Khuyết mới gật đầu cam đoan sẽ cói gắng tìm người về cho 2 người.
Dương Mật, Dương Tử vậy tự nhiên cảm động đến không được, a Mật tiểu quỷ mã nha đầu kia còn lớn mật như có như không ám chỉ hắn những chuyện không thể nói rõ, quả thật để Tống gia hô to không chịu nổi, suýt chút tại chỗ phá công.
Ta thật sự không muốn làm cầm thú nha!
…….
Linh Giang thành, Vân Hải Các.
Đã có hơn nửa năm Tống Khuyết chưa quay lại chỗ này. Từ lúc cùng Linh Giang Bang quan hệ biến xấu, hắn liền không dám tùy tiện bước vào địa bàn nhà người ta nửa bước.
Sáng sớm hôm nay, hắn cùng Thẩm Tử Minh 2 người đồng hành mà tới nơi đây.
Nhìn Tống đại quan nhân tiêu chí tính dáng ngoài, cùng với dưới khố thần tuấn dị thường Ô Vân, đã được dặn dò trước Vân Hải Các người lập tức tiến lên chắp tay:
“Ra mắt Tống Các chủ, tiểu thư nhà ta đã tại trên lầu đợi sẵn, 2 vị mời vào!”
“Đa tạ huynh đệ!”
Giao ngựa cho kẻ này thay chăm nom, Tống Khuyết cùng Thẩm Tử Minh liền nhấc chân tiến vào bên trong.
“Tống công tử, ngươi đến rồi!”
Đồng dạng từ sáng sớm đã tại dưới này chờ sẵn Thanh Trúc thấy 2 người đã đến lập tức vui sướng chạy lên đón.
“Thanh Trúc cô nương, mấy ngày không gặp lại xinh đẹp hơn rồi!”
Nữ nhân nào có không thích nghe người khác khen ngợi mình, tiểu cô nương lòng vui nở hoa, mặt ngoài vẫn còn giữ rụt rè che miệng cười duyên:
“Hì hì, nào có như ngươi nói tốt như vậy. Tiểu thư đang chờ ngươi phía trên, 2 vị mời theo ta đi.”
“Được, làm phiền Thanh Trúc cô nương rồi!”
Nhìn trước mặt nha đầu này như con chim sẻ vậy tung tăng nhún nhảy dẫn đường, theo sau 2 người tâm tình bất giác cũng cảm thấy khoái trá.
Đi qua mấy lần cầu thang, lên đến đỉnh chóp nhất tầng 7, tại cửa phía ngoài vẫn còn nhìn thấy Khổng lão như khúc cây già lim dim ngồi đấy, so với trước đó đến cũng không thay đổi gì nhiều.
“Khổng lão!”
“Tống thiếu!” – Đối với cường giả tôn trọng chính là giang hồ chuẩn tắc, lão Khổng cũng không dám như xưa tùy ý mà thập phần đúng mực cười gật đầu chào hỏi.
Lúc này cửa phòng mở ra, một thân tu thân màu đen váy dài Vân Hi như công chúa vậy đón nhận khắp nơi hào quang đăng tràng.
Hôm nay nàng là cố ý trang điểm cẩn thận đấy, nhìn cô nương này trên mặt tinh xảo dung nhan, đôi mắt sáng ngời hữu thần, khí chất giỏi giang hào phóng, nước da trắng nõn như ngọc thạch tại nền váy đen càng tôn thêm phần cao quý, Tống đại quan nhân trái tim cũng bất giác loạn nhịp mấy lần.
Hít sâu một hơi, Tống Khuyết lắc đầu cảm thán:
“Vân tiểu thư, trước giờ ta vẫn luôn tự hỏi, ngươi phụ thân liệu có phải là một vị đạo tặc?”
Đang cười rạng rỡ Vân Hi nghe vậy liền nhướng mày, lão Khổng sắc mặt cũng là đồng dạng trầm xuống.
“Tống tặc, ngươi nói linh tinh cái gì, nhà ta gia chủ há có thể làm những việc hèn hạ bất nhập lưu như vậy.” – Tính tình ngay thẳng Thanh Trúc lúc này liền trở mặt, trợn mắt quát lớn.
“Thật có lỗi, tại hạ lỡ lời, chỉ là ta quá tò mò không hiểu làm sao Vân tiền bối lại có thể đánh cắp những vì sao trên trời và đưa chúng vào trong mắt ngươi. Mong Vân tiểu thư chớ giận.”
Mấy câu này ở kiếp trước có thể nói đã bị dùng đến lạn đường cái, nhưng tại chỗ này vậy hiệu quả thả thính là chuẩn cmnr đấy.
Chỉ thấy trong phòng mấy người đều bị hắn nói ngốc lăng một hồi, Thẩm Tử Minh còn là dùng ánh mắt như kính ngưỡng thần minh thế ngước lên nhìn Tống lão sư. Nghe nói Lý Tín tiểu tử kia được Tống sư chỉ chiêu không ra mấy ngày đã có thể đem mỹ nhân thu phục.
Hôm nay được chứng kiến, quả thật tình trung thánh thủ nha, xem ra mình gần 30 năm kiếp độc thân cẩu đã có thể được giải thoát – Lão Thẩm trong lòng âm thầm kích động.
“Oaaahhh, thật lãng mạn. Tống công tử, ngươi đây là đang tán tỉnh nhà ta tiểu thư sao?” – Nghĩ gì nói đấy Thanh Trúc đã đem vừa rồi không vui ném, 2 mắt tràn đầy sao nhỏ sùng bái nhìn Tống gia, miệng không giữ được hô to gọi nhỏ.
Vân Hi lúc này mới bị nàng một cuống họng giật mình hồi thần, lập tức mặt phi hồng đỏ rực như táo chín, ngượng ngùng quay sang nha đầu này trừng mắt:
“Nói hươu nói vượn cái gì, cẩn thận bản tiểu thư cắt lưỡi ngươi!”
Lời rất cay độc nhưng bộ dáng không có một chút khí thế, Thanh Trúc cũng không sợ hãi chỉ lè lưỡi rồi bịt mồm cười hì hì.
Trừng mắt nhìn nha đầu này lần nữa, Vân Hi lúc này mới sắc mặt hồng hồng quay ra Tống Khuyết 2 người:
“Nha hoàn không hiểu chuyện, để nhị vị chê cười. Tống công tử, Thẩm công tử, xin mời!” – Nói rồi vội vàng xoay người chạy vào trong phòng.
Trêu chọc Vân mỹ nữ một hồi Tống gia tâm tình sảng khoái, lúc này thấy nàng đánh trống lảng sang chuyện khác cũng biết hay quá hóa dở đạo lý, liền vui vẻ dẫn Thẩm Tử Minh lập tức bám theo.
Nhìn phía trước mạn diệu bóng người, Tống Khuyết cũng không khỏi dâng lên hừng hực hỏa diễm.
Trường kiếm đi giang hồ, đánh địch nhân mạnh nhất, ngủ mỹ nhân đẹp nhất, thế mới là chuẩn hiệp khách cuộc sống sao. Ai như mình bây giờ ....
Tất cả đều là môn chết tiệt đồng tử công kia gây họa.
Tống tặc âm thầm gạt lệ.
......
“Tống công tử, Thẩm công tử, mời dùng trà!”
“Đa tạ Vân tiểu thư!”
Đã lấy lại bình tĩnh Vân Hi lần nữa liền quay về phong thái giỏi giang khéo léo như xưa, vui vẻ cùng 2 người trò chuyện.
“Lần này Tống công tử đến thật sớm, còn chưa đến giờ thìn đâu, ta còn đang nghĩ không biết mình lần này phải chờ đến bao giờ đây.” – Cô nương này nhớ đến lần trước làm trò trước mặt mọi người leo cây chờ đợi, lòng vẫn là còn chút oán khí.
“Hì hì, nhớ đến cùng Vân tiểu thư ước hẹn, tại hạ chính là ngày nhớ đêm mong không ngừng nhắc nhở chính mình, sao lại có thể chậm trễ. Cũng là tại lão Thẩm này, cứ lề mà là mề, nếu không bên này cửa thành vừa mở ta cũng đã có mặt ở đây rồi.” – Da mặt rất dày Tống tiện nhân cũng không thấy ngại, cười hì hì bắt đầu ba hoa.
Lão Thẩm vô duyên vô cớ trúng đạn, nhưng khuất phục đối phương dâm uy, chỉ có thể đen mặt cúi đầu uống nước.
Nhìn thằng này không chính kinh chút nào dáng vẻ, Vân Hi cũng là tâm mệt. Vậy đơn giản không quản hắn nữa, bỏ lại mấy câu khách sáo cô nàng này liền quay về hương phòng chuẩn bị đồ đạc.
Không ra một lát, đợi phía dưới xe ngựa chuẩn bị kỹ càng, nàng cũng đã đem vật phẩm tư nhân thu thập xong, mấy người liền như thế bắt đầu khởi hành.
Có lẽ do lão Đỗ thương còn chưa hoàn toàn khỏe, cũng có thể Thiên Hà Kiếm Phái người bắn lời nổi lên tác dụng, hay do mọi người kiêng kỵ Tống lão gia thực lực, nói chung lần này là không có kẻ nào ngứa tay nhảy ra gây hấn cùng hắn đấy. Mấy người rất nhẹ nhàng liền thoát đi Linh Giang Quận nơi đầm rồng hang hổ này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.