Nhược Nhất lắc đầu, thấy nụ cười của Huân Trì càng lúc càng hư vô.
Lòng thắt lại, Nhược Nhất vội bước tới cầm tay Huân Trì, cuống quýt nói: “Có! Nếu ngươi dám tự ý đưa trái tim gì đó cho ta, ta chắc chắn sẽ trách ngươi suốt đời! Không bao giờ tha thứ cho ngươi!”. Dường như nghĩ đến một cách khả thi, mắt Nhược Nhất bừng sáng: “Thương Tiêu! Chàng đang bế quan trong động Hàn Ngọc, chàng đang ở trong một cửa khác, bây giờ chàng đã thành thần, chàng nhất định sẽ có cách!”.
Huân Trì lắc đầu nói: “Ý trời đã định, trái tim này vốn đã định trước là của cô. Có thể đánh cắp được ba năm này…”.
“Không phải!”, Nhược Nhất hét lên ngắt lời Huân Trì, “Không phải của ta! Không có cái gì là của ta! Cái gì mà ý trời, cái gì mà đã định… toàn là những lời nhảm nhí! Vì sao phải cam chịu số phận! Ngay cả việc giành giật với số phận ngươi cũng không làm, sao ngươi biết là không có hy vọng…”. Nói đến đây, giọng cô đã nghẹn ngào. Cô nắm chặt bàn tay lạnh buốt của Huân Trì, khàn giọng nói: “Tiêu hồ ly nhất định sẽ có cách! Chàng ở đây! Chàng ở đây! Thương Tiêu…”.
Huân Trì lắc đầu nói: “Ta đã giành giật rồi”. Hắn cố sức giơ tay lên, đặt lên đầu Nhược Nhất, dịu dàng tới mức đáng sợ. “Ta đã giành giật rồi, ba năm, như bây giờ… cũng là ta cam tâm tình nguyện. Nhược Nhất, đừng oán trách”.
“Ngươi thích núi sông ở Cửu Châu như vậy, ngươi vẫn chưa đi hết những mảnh đất mà ngươi đã dùng cả đời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-muon-den-cuu-chau/1296603/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.