Nhược Nhất đột nhiên nhớ lại trước đây Thương Tiêu đã nói với cô: “Tới lúc ấy, nàng muốn kết cục như thế nào, ta theo nàng là được”.
Thương Tiêu nói vừa nhẹ nhàng vừa thờ ơ, khi ấy cô thậm chí không hiểu được ý nghĩa của câu nói đó. Nhưng bây giờ nhớ lại, cô giật mình hiểu ra.
Nhược Nhất muốn nhìn thấy thái độ cứng rắn ấy của Thương Tiêu hơn là nhìn tờ giấy trước mặt lúc này. Cho dù là sống hay chết, dù kết cục như thế nào cũng sẽ ở luôn bên nhau. Chẳng phải giữa họ đã có hẹn ước như vậy rồi sao?
Bây giờ Thương Tiêu dễ dàng buông tay như vậy… nhưng ai ngờ Nhược Nhất đã không thể trốn tránh được nữa, và cô cũng không muốn trốn tránh. Ném vụn giấy trên tay, Nhược Nhất nhìn Tử Đàn chằm chằm: “Muội phải đi tìm chàng. Chàng không chờ được muội, muội sẽ tự đi tìm và xin chàng tha thứ”. Nhược Nhất cụp mắt nói. “Không được gặp Thương Tiêu nữa… muội chưa chuẩn bị tâm lý để chấp nhận điều này. Trước đây khi ra đi, muội đã hẹn ước với chàng là sau ba năm muội sẽ về tìm chàng, cho dù chàng ở cô đảo ngoài biển hay ở núi đao biển lửa nào, muội đều sẽ đi tìm chàng. Chàng nhập ma rồi, vậy thì làm cho chàng tỉnh táo trở lại, sau đó bảo chàng nấu cho muội một bát mỳ suông”.
Tử Đàn im lặng một lúc rồi nói: “Bây giờ ma khí lan tràn, yêu tộc bộn bề công việc, ta không thể rời khỏi đây để đưa muội ra biển được”.
Nhược Nhất bước lên một bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-muon-den-cuu-chau/1296594/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.